Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014
Nắng
Sương khuya nhỏ giọt long lanh
Qua giông bão tố... gió lành mưa êm
Nắng mai từng sợi tơ mềm
Rơi lên cánh mỏng nơi thềm cỏ hoa
Yên Dạ Thảo
Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014
Quê
Cửu Long miền đất phù sa
Hai mùa mưa nắng giao thoa yên bình
Chốn dừng chân, tựa tâm linh
Về đây tìm lại duyên tình bóng quê.
Trúc Tuân
Hai mùa mưa nắng giao thoa yên bình
Chốn dừng chân, tựa tâm linh
Về đây tìm lại duyên tình bóng quê.
Trúc Tuân
Bến Trăng
Bến trăng đợi bóng thuyền về
Sông thương, gió hạ trời quê an bình
Đêm soi ngọn nến tâm linh
Đường mơ rộng mở, đường tình thênh thang...
Yên Dạ Thảo
Sông thương, gió hạ trời quê an bình
Đêm soi ngọn nến tâm linh
Đường mơ rộng mở, đường tình thênh thang...
Yên Dạ Thảo
Trăng Buồn
Em ơi trăng sáng từ bên đó
Tỏa nhớ về đây mấy dặm dài
Em có thầm nghe màu bạch ngọc
Tỏa vầng rạng rỡ bởi mong ai
Ai treo trăng sáng bên kia núi
Có biết mùa đông đã sắp về
Chẳng hiểu một ngày kia tuyết đổ
Trăng buồn, em có thấy lê thê
Trăng buồn hai kẻ xa xôi quá
Một bóng chờ mong một bóng mờ
Lặng lẽ nhưng ầm vang sóng dội
Trong dòng thương nhớ tiết ra thơ
Nhược Thu
Tỏa nhớ về đây mấy dặm dài
Em có thầm nghe màu bạch ngọc
Tỏa vầng rạng rỡ bởi mong ai
Ai treo trăng sáng bên kia núi
Có biết mùa đông đã sắp về
Chẳng hiểu một ngày kia tuyết đổ
Trăng buồn, em có thấy lê thê
Trăng buồn hai kẻ xa xôi quá
Một bóng chờ mong một bóng mờ
Lặng lẽ nhưng ầm vang sóng dội
Trong dòng thương nhớ tiết ra thơ
Nhược Thu
Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014
Mong Manh
(Từ "Còn Không" của Yên Dạ Thảo)
Ngoài hiên liễu rũ buông mành
Tình xưa giờ chỉ mong manh đợi chờ
Trăng khuya tỏa ánh mập mờ
Còn không tình ấy bây giờ hắt hiu!
Hoa Đăng
Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014
Mưa
Chiều nay tháng sáu chợt mưa rơi
Khóc tiễn xuân đi hay tiễn người
Giọt nhớ giọt thương hay giọt tủi
Giọt buồn nhỏ xuống ướt hồn tôi!
Yên Dạ Thảo
17.06.2014
Đẫm
Lấy mất xuân và thả hạ rơi
Trả mưa, gởi gió lại cho người
Còn thu đông nữa, trời sương đẫm
Nào chỉ riêng ai, cả với tôi!
Phong Tâm
20.06.2014
Trả mưa, gởi gió lại cho người
Còn thu đông nữa, trời sương đẫm
Nào chỉ riêng ai, cả với tôi!
Phong Tâm
20.06.2014
Tại Vì *
Tại vì mai nhớ mùa xuân
Tại vì ve phượng bâng khuâng đón hè
Tại thu khóc, cúc vàng hoe
Tai vì lá rụng sắc se đông về
Tại anh chưa tĩnh cơn mê
Nên đành không dám trở về với em
Lỡ yêu nên liễu buông rèm
Chờ cơn gió thoảng ru mềm lòng ai
Trăng khuya lỡ hẹn u hoài
Nàng thơ chờ đợi bên ngoài song thưa
Em buồn thao thức đêm mưa
Tình duyên dang dở xa xưa nhạt nhòa
Yêu người ta vẫn yêu ta
Yêu nhau yêu mãi dẫu xa muôn trùng
Bao giờ ta lại trùng phùng
Tình tuy nở muộn, thủy chung suốt đời…
Phú Thạnh
17.06.2014
*Đáp và họa TẠI SAO của Hoa Đăng
Tại vì ve phượng bâng khuâng đón hè
Tại thu khóc, cúc vàng hoe
Tai vì lá rụng sắc se đông về
Tại anh chưa tĩnh cơn mê
Nên đành không dám trở về với em
Lỡ yêu nên liễu buông rèm
Chờ cơn gió thoảng ru mềm lòng ai
Trăng khuya lỡ hẹn u hoài
Nàng thơ chờ đợi bên ngoài song thưa
Em buồn thao thức đêm mưa
Tình duyên dang dở xa xưa nhạt nhòa
Yêu người ta vẫn yêu ta
Yêu nhau yêu mãi dẫu xa muôn trùng
Bao giờ ta lại trùng phùng
Tình tuy nở muộn, thủy chung suốt đời…
Phú Thạnh
17.06.2014
*Đáp và họa TẠI SAO của Hoa Đăng
Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014
Đà Lạt Đợi Chờ
Anh đến quê em thành phố mộng mơ
Đà Lạt buồn chiều xuống sương phủ mờ
Hàng thông vi vu reo mình trong gió
Chờ đêm về thức trắng để làm thơ.
Hồ Xuân Hương mấy lần em đã đến
Nhìn hàng cây dòng chữ anh khắc tên
Lòng bồi hồi em mãi vẫn không quên
Lời hen ước gặp nhau hoa đào nở.
Nay xuân đến sắc màu hoa rực rỡ
Vắng anh rồi em chẳng muốn làm thơ
Thác Cam Ly sầu hồ Than Thở bơ vơ
Thung lũng Tình Yêu nghe nhiều thương nhớ.
Đồi Mộng Mơ lần đầu ta gặp gỡ
Anh mỉm cười cô bé quá ngây thơ
Anh hỏi tên em cứ mãi chần chờ
Vừa mắc cở vừa thẹn thùng e ngại.
Lời mẹ dạy em đây không dám cải
Không được làm quen không được nói tên
Hỏi để làm chi rồi cũng sẽ quên
Hởi người lạ chỉ tình cờ tương hội.
Hồ Tuyền Lâm xanh xanh màu cây cối
Rừng mênh mông ai khiến lại gặp nhau
Đôi mắt anh nhìn không nói câu nào
Trao cho em một bài thơ mực tím.
Rừng núi ơi! Em chỉ biết lặng im
Trong bao người sao phải là em
Thôi cứ nhận anh chỉ là thi sỉ
Chỉ làm thơ và chỉ biết yêu thơ.
Trong cuộc đời không lường được chữ ngờ
Thác Đatanla dốc đá chơ vơ
Em vấp té và được anh giúp đở
Băng vết thương làm cho em bở ngở.
Anh là ai? Thi sĩ hay y sĩ?
Anh lại mỉm cười : Anh chỉ là anh
Yêu núi rừng yêu con suối màu xanh
Yêu nước Việt và yêu cô gái Việt.
Câu nói ấy đơn sơ nhưng ngộ thiệt
Nghe thân thương như quen biết từ lâu
Anh đưa em ra khỏi thác vực sâu
Rồi xưng huynh còn gọi em bằng muội.
Tình anh em từ đây như kết nối
Ta quen nhau và em tập làm thơ
Em còn nhỏ đâu biết chuyện mộng mơ
Giờ hiểu biết sao nghe lưu luyến.
Anh ra đi anh có biết không anh?
Núi Langbiang cây cỏ vẫn màu xanh
Mây bạc ngàn những con suối bao quanh
Vẫn giữ nguyên giữ nguyên tình anh đó.
Cô bé ngày xưa giờ không còn nhỏ
Em biết làm thơ và biết mộng mơ
Anh trở lại đi rừng núi trông chờ
Cho Đà Lạt đẹp với những tình thơ.
Võ Châu Phương
Đà Lạt buồn chiều xuống sương phủ mờ
Hàng thông vi vu reo mình trong gió
Chờ đêm về thức trắng để làm thơ.
Hồ Xuân Hương mấy lần em đã đến
Nhìn hàng cây dòng chữ anh khắc tên
Lòng bồi hồi em mãi vẫn không quên
Lời hen ước gặp nhau hoa đào nở.
Nay xuân đến sắc màu hoa rực rỡ
Vắng anh rồi em chẳng muốn làm thơ
Thác Cam Ly sầu hồ Than Thở bơ vơ
Thung lũng Tình Yêu nghe nhiều thương nhớ.
Đồi Mộng Mơ lần đầu ta gặp gỡ
Anh mỉm cười cô bé quá ngây thơ
Anh hỏi tên em cứ mãi chần chờ
Vừa mắc cở vừa thẹn thùng e ngại.
Lời mẹ dạy em đây không dám cải
Không được làm quen không được nói tên
Hỏi để làm chi rồi cũng sẽ quên
Hởi người lạ chỉ tình cờ tương hội.
Hồ Tuyền Lâm xanh xanh màu cây cối
Rừng mênh mông ai khiến lại gặp nhau
Đôi mắt anh nhìn không nói câu nào
Trao cho em một bài thơ mực tím.
Rừng núi ơi! Em chỉ biết lặng im
Trong bao người sao phải là em
Thôi cứ nhận anh chỉ là thi sỉ
Chỉ làm thơ và chỉ biết yêu thơ.
Trong cuộc đời không lường được chữ ngờ
Thác Đatanla dốc đá chơ vơ
Em vấp té và được anh giúp đở
Băng vết thương làm cho em bở ngở.
Anh là ai? Thi sĩ hay y sĩ?
Anh lại mỉm cười : Anh chỉ là anh
Yêu núi rừng yêu con suối màu xanh
Yêu nước Việt và yêu cô gái Việt.
Câu nói ấy đơn sơ nhưng ngộ thiệt
Nghe thân thương như quen biết từ lâu
Anh đưa em ra khỏi thác vực sâu
Rồi xưng huynh còn gọi em bằng muội.
Tình anh em từ đây như kết nối
Ta quen nhau và em tập làm thơ
Em còn nhỏ đâu biết chuyện mộng mơ
Giờ hiểu biết sao nghe lưu luyến.
Anh ra đi anh có biết không anh?
Núi Langbiang cây cỏ vẫn màu xanh
Mây bạc ngàn những con suối bao quanh
Vẫn giữ nguyên giữ nguyên tình anh đó.
Cô bé ngày xưa giờ không còn nhỏ
Em biết làm thơ và biết mộng mơ
Anh trở lại đi rừng núi trông chờ
Cho Đà Lạt đẹp với những tình thơ.
Võ Châu Phương
Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)