Thứ Năm, 1 tháng 2, 2018

Gió Bụi














Gió lộng cành sương hoa đợi nắng
Xuân ngàn xa vọng thoáng xuân đi.

Ngày rớt dần theo năm tháng cạn
Bến đời khoảng vắng bến tri âm
Ngàn hoa vẫn thiếu hoa màu áo
Một lá mà dư bóng rụng thầm.

Gót chân nhuốm bụi phong trần cũ
Áo bạc bờ vai đọng ngấn chiều
Hơn nửa đời hoang, mòn trắng nữa
Chỉ còn một đỗi... tiếng xuân trêu.

Gà bay khỏi gác, chim vừa thức
Cỏ gặm thềm rêu sương đẫm sương
Đừng nghĩ ngày mai chiều sớm chậm
Để quên khắc khoải lẽ vô thường!

Hoa lạ bên đường trôi dạt nở
Cũng làm bối rối chút hương xuân
Nhớ cây gòn bắc qua con rạch
Hai mái nhà, một bến nước chung.

Bếp chiều khói trộn màu mây xám
Trôi ngửa trôi nghiêng chẳng hẹn về
Phong trần chỉ được mùi chua mặn
Và giết thời gian cả bóng quê!

Đất lạ, no lòng... sao mỏi mắt?
Đôi khi ngộ nhận ngõ tre làng
Vật chất... mơ hồ như huyễn hoặc
Gốc hồn nhiên cỗi, mọc chồi hoang!

Cát bụi, sông hồ không ở lại
Như là hạt nhớ rớt trên quê.

Phong Tâm
18.01.2018