1-
Tôi đếm mùa đi cùng cỏ cây hoa lá..Tôi đếm thời gian
theo bóng nắng hiên nhà.
Tôi gửi tâm tư theo từng dòng chữ. Gửi niềm vui vào
đôi mắt trong veo, bàn chân sáo nhỏ và những lời mộc mạc trẻ thơ.
Tôi giang tay ôm những đóa hoa đời dễ thương nầy, để
lòng hớn hở đón chào ngày yên tịnh .
Tôi biết thời gian như cánh chim , nước một dòng
không quay trở lại, sao vẫn muốn kéo thời gian ngược dòng ?
2-
Đêm về trong giấc mộng. Mơ thấy mình là mây. Lang
thang bầu trời rộng. Tôi bay về phương bắc, tôi bay về phương tây . Phương đông
phương nam tôi tìm tới. Bốn phương tám hướng bao la ...Không tìm đâu là nhà.
Trên cao cao tại thượng…Thiếu tiếng ve gọi mùa hạ về,
nhưng nắng hôm nay rất trong, tôi tự hỏi có bao nhiêu giọt nắng và muôn năm nơi
đây… nắng có phai màu?
Tiếng mưa từ chân trời xa vọng lại, êm êm , bình yên
không hối hả . Nghe như tiếng thời gian.
Có đám mây nào đi qua bao giông bão đã tìm được chốn
bình yên hay đã là mây thì cứ mặc cho gió cuốn ?
3-
Ngày đến rồi ngày đi… Quê người và những cánh đồng
xanh mát dịu. Trăm nghìn kì hoa dị thảo, tôi chân trần nhảy nhót trên cánh đồng
hoa.
Bao lần tự hứa với mình sẽ về lại quê hương , vì tôi
biết có bao người mong đợi, nhưng sao tôi vẫn chưa về? Tôi muốn giữ quê hương
trong tầm nhớ?
Con đường xưa chắc sẽ đẹp hơn. Hàng me bên đường những
chiều lộng gió , vẫn thả đám mưa xanh, rồi cũng sẽ có người con gái miệng cười
đưa tay hứng. Bỏ quên dòng đời tấp nập xung quanh…Như tôi ngày ấy !!
4-
Thả hồn theo dòng tâm tư. Ngày hạ. Tiếng chim hót
vang trong vườn. Hoa vẫn cười với nắng . Nhớ quắt quay ảo ảnh đã xa…
Tháng bảy, mùa hạ về, trong không gian êm như mơ,
tôi ghi vội những lời mộng mị.
Trầm Hương PTT