(Photo sưu tầm)
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tuyền Linh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tuyền Linh. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2022
Giọt Đàn Xuân
buồn tay rải giọt đàn ngân
Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2020
Đà Lạt Thương
Thương biết mấy những đồi cao lũng thấp
Ngàn thông reo trầm bổng khúc ca tình
Dải mây hồng còn nặng nợ nhân sinh
Dòng suối biếc buồn đời thầm lặng chảy
Thương biết mấy nụ hoa hồng vừa nở
Vẫn bình tâm dưới sương đục đất đen
Tỏa hương thầm dần qua tháng qua năm
Như chấp nhận một số phần nghiệt ngã
Thương biết mấy dốc dã quỳ óng ã
Đêm chôn chân, ngày hướng mặt lên trời
Muốn vói lời bày tỏ đến muôn nơi
Và thách thức với vòm trời hạn hán
Thương biết mấy, ôi phố phường Đà Lạt
Mái ngói khô rêu phủ bụi sương giăng
Những con đường hoa nở giấu niềm riêng
Thầm xa xót đời trí cùn hữu hạn
Sẽ còn đó những bình minh hé rạng
Rọi soi đường bước khập khiễng nhân sinh
Trời đất không để đồ thán sinh linh
Khi thiên địa vạn vật đồng nhất thể
Hãy cứ vui khi ánh dương còn hé
Như cây thông sừng sững đứng giữa trời
Ta là thông ? Thông là ta ? cũng chỉ thế thôi
Mạch nguồn sống vẫn chung dòng vũ trụ
Nên gói gọn bao điều lòng ấp ủ
Niêm bọc ngoài bằng ý chí sinh tồn
Đường trần nào mà chẳng có gai chông
Thương Đà Lạt, ngàn năm hoa vẫn nở
Tuyền Linh
Thứ Hai, 27 tháng 4, 2020
Xin Mai…Hẹn Người

Thương chi cái chú chim trời
Lỡ bay- lỡ đậu-
lỡ thời- lỡ duyên
Cuộc đời trót lắm
ưu phiền
Nên chi số phận
lênh đênh vô bờ
Lầu hồng có luyến
ráng pha
Xin chờ về cõi
Ta bà tìm nhau
Bể dâu…dâu bể…muôn
màu
Sá chi cõi tục
mà đau đáu lòng !
Chim trời phận số
long đong
Yêu chi cho gót
hồng trần nặng thêm
Kẻ muốn nhớ, người
tìm quên
Đôi đường Nhật,
Nguyệt càng thêm não lòng
Tình riêng trượt
ngã bên thềm
Nỗi đau chưa dứt,
thôi đành mím môi
Bến sông khúc lở
khúc khúc bồi
Xin thuyền xuôi mái
tìm nơi yên bình
Chừ đây chín
thác mười ghềnh
Dám đâu mơ tới
cuộc tình Liêu Trai
Lời Người tạc dạ
chẳng phai
Lỡ duyên, lỡ phận,
xin mai…hẹn Người !
Tuyền Linh
2005
Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2020
Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2020
Vọng Tri Âm
Khi ngón phím lượn lờ lên cung bậc
Là khi tình trầm ẩn nhịp
rơi rơi
Em có biết thời khắc nầy
ta nhớ ?
Ai cùng ta tri âm những
rụng rời…! ?
Ta lẻ loi lời vô ngôn
âm sắc
Giá có em đồng cảm chuỗi
thanh âm
Vui biết mấy…hạnh phúc
ta biết mấy…!
Dù phím tơ
đang
cung bậc khóc thầm
Mưa
sa mãi mười ngón gầy lướt phím
Thanh
âm buồn tan loãng vào hư không
Hứng
giùm ta giọt trầm lắng hoàng hôn
Em
vẫn đó, ta vẫn đây, nghìn trùng cách
Biết
bao giờ hòa quyện khúc tương giao
Rưng
rức mãi tơ chùng đàn phím lạc
Ôi, cớ sao nước mắt cứ
dâng trào…
Tuyền Linh
Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2020
Quán Cóc
tôi ngồi quán cóc vỉa hè
giữa
Hà Nội phố vuốt ve mắt tình
lặng
nhìn nữ tú nam thanh
tôi
mơ Hà Nội có mình có ta
trong
tôi một nỗi thiết tha
mọc
lên cành nhánh trổ hoa ven đường
phố
phường Hà Nội mờ sương
liêu
xiêu quán cóc như dường chiêm bao
tiếng
người cười nói lao xao
tay
trong tay ấm nghe nao nức lòng
tháng
chạp Hà Nội tiết đông
ngồi
nơi quán cóc mà mong giấc nồng
chiêm
bao nào ấm chỗ nằm ?
tôi
ngồi hứng gió phù trầm thổi qua
nhấp
từng ngụm nhỏ phin pha
để
nghe chất đắng đi qua cửa hồn
hình
như giọng nói vô ngôn
trong
tôi an ủi tâm hồn tôi đây
xót
tôi…xót tuổi hao gầy
tôi
rời quán cóc giữa ngày hóa đêm
Tuyền Linh
Thứ Tư, 11 tháng 12, 2019
Đông Về
Đông về mãi tận non xanh
Sáng nay thức dậy thấy cành trơ phơi
Con chim bay lượn trên trời
Cũng chao đảo cánh muốn rơi lộn vòng
Đông về nhuộm trắng đầu non
Sương sa tuyết phủ cõi hồn ngẩn ngơ
Bây giờ cho đến bao giờ
Chữ duyên chữ nợ thôi mờ mắt trông ?
Đông về tuyết chắn nối vòng
Rồi tan như chuyện có không nhân tình
Tại sao bóng chẳng theo hình
Để cho ai mãi khóc tình Tố Như ? (*)
Đông về gió thổi mây đưa
Ôi, sao thương quá giọt mưa trong lòng !
Rơi hoài vào chốn hư không
Hỏi còn gì nữa trên nhân thế nầy ?
Đông về nhạn lạc xa bầy
Hỡi ơi, nhân ảnh mây bay cuối trời !
Trăm năm người mãi xa người
Nhìn cơn bấc thổi, khóc cười với ai ?
Tuyền Linh
(*) Tân khoa Nguyễn Tố Như và nàng Cầm
Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2019
Thứ Năm, 21 tháng 11, 2019
Lơ Lửng
Nửa đêm choàng tỉnh giấc
nồng
Bỗng nghe nỗi nhớ bềnh
bồng buồng tim
Canh tàn dế rúc khoảng
im
Lệ lòng đẫm ướt hồn
chiêm bao về
Tay nào bơi cõi bến mê?
Chân nào bờ giác tìm về
an yên?
Con tim không tuổi lụy
phiền
Gieo vào tâm thức một
miền phù sinh
Bao giờ lòng hé bình
minh
Cho tôi biết được là
mình ở đâu?
Tuyền Linh
Thứ Ba, 1 tháng 10, 2019
Ơi, hoa trinh nữ !
Rã rời trong cuộc trăm năm
Lang thang tìm chốn bụi trần giải khuây
Bất ngờ lại gặp em đây
Ơi, em trinh nữ, tình nầy gởi trao ?
Nầy em môi thắm má đào
Sao hay mắc cỡ làm sao giao tình ?
Tôi người sống với tâm linh
Nên càng yêu quý sắc tình của em
Dù gió táp, dù mưa lên
Em thu cánh lá, xếp rèm mi cong
Gọi em” mắc cỡ” được không ?
Biết em trinh tiết một lòng đợi ai
Em e ấp nhưng lắm gai
Khiến khách trần tục chẳng ai dám sờ
Tôi tin em chẳng hửng hờ
Thi nhân mặc khách đang tơ tưởng mình
Hỡi em trinh nữ xinh xinh
Mặn mà sắc tím đượm tình gái quê
Quanh năm đường đất đi về
Gặp em tôi thấy tràn trề niềm vui
Chỉ có em, chỉ em thôi
Cho tôi biểu tượng vững đôi chân mình
Sức sống em thật hiển linh
Đèo cao dốc thấp vẫn bình tâm leo
Tôi qua muôn vạn dốc đèo
Gặp trăm hoa dại chỉ yêu em vì…
Trắng trong, trinh tiết, gan lì
Gió mưa bão táp mấy khi chùn lòng
Trơ như đá, vững như đồng
Bao giờ em mới bềnh bồng nợ duyên ?
Xin cho tôi biết nghe em
Để tôi kịp gọi thơ lên đón tình
Tuyền Linh
* Hoa trinh nữ là loài hoa dại, còn có tên gọi Hoa mắc
cỡ, đẹp mặn mà nhưng có gai.
Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2019
Thu ơi thu…!
Hình như thu mở cửa
Lẻn vào mộng nửa đêm
Chợt hồn choàng thức tỉnh
Ngỡ bóng em qua thềm
Ô hay mùa thu tới
Tự bao giờ đâu hay
Em đi hồi còn hạ
Giờ thu, lòng mưa bay…
Dõi mắt nhìn trời xa
Trong những lúc chiều tà
Heo may về heo hút
Tự dưng lòng mưa sa
Chiều cuối tuần ngóng trông
Nỗi nhớ về ngập lòng
Thu ơi…thu có hiểu?
Hồn mênh mông…mênh mông…!
Tuyền Linh
Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2019
Nói Chuyện Với Người Tình Không Chân Dung
Hỡi Người !
Lâu lắm rồi ! vâng, đã
lâu lắm rồi tôi chưa nói được với ai điều tôi muốn nói tận đáy lòng mình. Thời
gian im lặng ấy là những tháng ngày tôi ngồi nghiệm trải lại sự đời, ngồi nghỉ
chân trên đường đi "đãi cát tìm vàng" đó Người !
Như Người cũng biết đấy,
chẳng ai chọn sẵn được chỗ cho mình sinh ra, và cũng không ai có thể sắp xếp số
phận theo ý mình được. Bởi thế, sự đời cứ nói mãi mà chẳng hết - chẳng chịu hết.
Mà hết làm sao được khi mỗi chúng ta, hay nói đúng hơn phần lớn con người trên
thế gian nầy có thấy được "mình" và thấy được "người" đâu;
mấy khi nhìn "người" mà đau lòng "mình"? Vì lẽ ấy, sự đời cứ
mãi là sự đời...mãi nổi trôi...mãi trăn trở...khôn nguôi.
Người ơi ! tôi đi vào
cái " thế giới kết bạn bốn phương" nầy do một bốc đồng, hay nói đúng
hơn bởi một sự hụt hẫng cao độ, mọi chuyện cứ nghĩ đơn giản nhưng thực tế lại
chẳng đơn giản tí nào.
Tôi như một người mù, lần
tìm hướng đi "đãi cát tìm vàng" , hành trang mang theo là một nỗi đau
bất tận , càng đi hành trang càng nặng thêm lên , không cách chi rủ bỏ bớt được.
Cứ càng đi càng thấy rõ cốt lõi của cuộc đời, và không hiểu vô tình hay cố ý, cuộc
đời đã biến tôi thành một món hàng được bày bán ở "chợ đời”, rồi kẻ đến lựa
chọn, người đi chê bai, bởi tôi không phải là món đồ cổ quý hiếm mà người đời cần
tìm. Tôi bị người ta lật qua, lật lại, nâng lên, thả xuống không biết bao nhiêu
lần trong sự lựa chọn khắc khe đến ghê sợ !
Cho đến bây giờ, tôi vẫn
còn đang nằm lăn lóc trên tập giấy báo Phụ Nữ (*) được trải ra ở "chợ đời"
thật xô bồ và nhiều màu sắc , những màu sắc dịu mát đầy xảo thuật...(?)
Tôi - tuy là kẻ bạc phước,
chuyện lứa đôi đã mang tàn tích đầy người, nhưng dẫu sao, từ vạch xuất phát tôi
vẫn là người chủ động, nay lại trở thành kẻ bị động. Và...cứ đu đưa mãi trong
vòng tròn đời sống "Kết Bạn Bốn Phương" như đang chơi trò rủi may
trong sòng bạc. Mà được rủi may thì cũng đã quý , tệ hơn thế, lại bị chao đảo
trong sự gian lận, bởi sòng bạc nào mà không có sự gian lận ?
Mãi đền hôm nay tôi mới thấy được mình - một
anh chàng ngây ngô, khờ khạo cứ nhìn "lòng mình" mà đi tìm kiếm
"lòng người",tìm đâu cho ra ? Nhiều lúc tôi thèm được như Từ Hải, muốn
chôn chân chết đứng giữa trời mà cũng chẳng được. Dẫu sao, Từ Hải vẫn còn diễm
phúc có được tấm chân tình từ Thúy Kiều, còn tôi, suốt cả đời vẫn gập ghềnh nổi
trôi theo số phận hẩm hiu, bạc phước đến thế là cùng !
Người ơi ! giá như những
cơn giông bão trước đây đã từng vùi dập cuộc đời tôi, làm đông cứng lại những tế
bào vốn hằng nuôi sống trái tim tôi , để chẳng bao giờ tôi còn biết yêu, biết
nhớ, biết cô đơn khi trời đêm trở gió, thì hay biết mấy, yên phận cho tôi biết
mấy ! Ác thay, thời gian vẫn cứ trôi... máu vẫn chảy...trái tim vẫn cứ gõ nhịp...và
tôi lại cảm thấy hụt hẫng, thiếu vắng một thứ gì đó trong tâm hồn mình.
Hơn lúc nào hết, tôi
đang khát khao một bàn tay để nắm - một cánh tay để vịn - một trái tim biết lắng
nghe và thấu hiểu - một tấm lòng rộng rãi sớt chia. Cuộc đời "mộng" cứ
dẫn tôi đi và cuộc đời "thực" lại kéo tôi về, cứ thế giằng co nhau
mãi nên đời tôi buồn như sợi tóc. Vâng, buồn như sợi tóc, nó cứ mãi dài ra theo
năm tháng, có muốn cắt bỏ đi cũng chẳng được, bởi nó đã trở thành một phần máu
thịt của tôi rồi. Thời gian thì cứ vô tình trôi đi mang theo biết bao ước mộng
không thành, còn lại đây chỉ là một nỗi khát khao bình dị vẫn đang cháy bỏng
trong lòng, và có lẽ sẽ theo tôi về một kiếp khác. Từng người tình chợt đến rồi
chợt đi - lúc gần - lúc xa - lúc ẩn - lúc hiện - có đó - mất đó - tựa như những
vì sao băng trong bầu trời đêm u tịch, để lại đằng sau những bụi lửa làm rát bỏng
cả đời tôi. Chẳng có nỗi đau nào giống nỗi đau nào, mỗi nỗi đau đều mang một
dáng vóc khác nhau; nhưng tất cả đã un đúc thành một nỗi đau bất tận...Mọi thứ
cần có thì lụi tàn dần, chỉ có nỗi đau là chất ngất...
Tôi giờ đây trở về,
đang ngơ ngác ở cuối đường với đôi bàn tay trắng, chẳng còn gì ngoài cái xác
thân rã rượi, ê chề... Còn chăng chỉ là những bài văn đang viết dang dở chưa có
đoạn kết - những tranh vẽ chưa tìm ra sắc màu để trám kín lỗ hổng cuộc đời - những
dòng nhạc chưa đủ thanh âm để viết thành giai kết trọn. Mọi thứ đều dang dở...dở
dang...
Đường đời có trăm vạn nẻo,
nơi đâu cũng thấy chim, hoa, lá cỏ thánh thót ngọt ngào. Ấy thế mà một ước mơ
nhỏ nhoi, bình dị cũng chẳng tìm đâu ra được : một hạt gạo cắn đôi - một chiếc
thuyền nan đỗ bến - một bếp lửa khói chiều ấm áp liếp tre thưa. Cái "cõi
tan hoang" đời tôi vẫn còn là cái "cõi tan hoang" với ngổn ngang
trăm nghìn mảnh vỡ. Bốn bề thì vẫn nghe xôn xao nắng gọi hoa chào, nhưng tận
sâu đáy lòng người vẫn bất động, bất can. Chẳng bao giờ có sự cảm thông hoàn
toàn giữa người đi bộ và kẻ ngồi trên xe hơi bóng lộn, chỉ một làn khói xe tạt
nhẹ qua người đi bộ cũng đủ làm cho họ cảm thức sâu xa về thân phận của mình .
Làn khói bay đi và tỏa mất trong không gian , mất trong thiên hạ , nhưng còn đọng
lại gì ở người đi bộ ? mấy ai mà biết được ! Sự cảm thông nào cũng có một giới
hạn nhất định của nó, nhưng điều tế nhị, nhạy cảm đối với kẻ bần cùng thì lại
đòi hỏi sự uyển chuyển - uyển chuyển từ tấm lòng. Cái kiểu cách đi ngang qua đường
tỏ vài cử chỉ ban phát vụng về chỉ còn đào sâu thêm sự cách ngăn mà thôi. Hãy cảm
thông nhau bằng những nỗ lực chia sẻ thực sự cuộc đời của nhau. Hãy cùng nhau
sóng bước để cùng thấy con đường phía trước còn bao xa ? Chông gai, hầm hố nào
cùng nhau sẽ phải vượt qua ? Có thế mới gọi là " một nửa của nhau". Bởi,
chỉ có thuyền mới hiểu biển mênh mông nhường nào, và chỉ có biển mới biết thuyền
đi đâu, về đâu. (Xuân Quỳnh) Giá trị tinh thần đích thực là ở chỗ nầy.
Người ơi ! nếu con sóng
định mệnh nào xô giạt Người đến với tôi, thì xin Người đừng ngọt ngào hứa hẹn một
điều gì , tôi quá sợ những lời hứa hẹn đầu môi lắm rồi , những lời hứa hẹn suýt
đẩy tôi xuống vực thẳm. Chỉ xin Người cùng tôi góp nhặt lại những mảnh vỡ đời
tôi ,đem về che chắn lại cái "cõi tan hoang" của tôi, để may ra tôi
còn nơi trú ngụ trong những ngày giông bão đầy trời sắp tới. Xin Người chút lửa
khi tắt đèn, bởi "cõi tan hoang" của tôi đâu còn vách che chắn khi trời
đêm trở gió. Xin Người hãy đến với tôi bằng trái tim yêu thương nhân hậu, bằng
nghĩa cử sớt chia - sự sớt chia bằng hạt gạo cắn đôi. Xin đừng bố thí cho tôi một
góc nhỏ khối vàng mà Người đang có !
Hỡi người tình không
chân dung ! tôi chưa biết Người là ai ? Có thể Người là một Thiên Thần, chưa vướng
bận đường tình duyên đang đợi chờ tôi từ kiếp trước. Cũng có thể Người là một
góa phụ đang trên đường xui rủi, gãy gánh phu thê. Hay Người là một trang nhan
sắc chẳng may đã lầm đường pháo nổ, bạc phận hồng nhan ?
Mà cho dẫu Người là ai
, là ai chăng nữa , thì tôi cũng vẫn dang rộng đôi tay hân hoan đón tiếp Người
về bằng trái tim yêu thương đời đời...kiếp kiếp...đến đá nát vàng phai...
Người ơi ! Người có
nghe lời tôi nói không ? Sao người mãi lặng thinh ? Một tia ráng chiều cũng có
thể thắp sáng lại hoàng hôn đó Người ! Hay chăng Người mót máy mãi mà không tìm
đâu ra được chút hương thừa của Bá Nha - Tử Kỳ, của Thúy Kiều - Từ Hải để làm
hành trang đi đến với tôi ?
Nếu quả thế thì tội
nghiệp tôi biết mấy hỡi Người ! ! !
Tuyền Linh
2004
Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2019
Chiều Cuối Tuần
Chiều thứ bảy nghe nắng vàng reo nhẹ
Tưởng bước ai khe khẽ chạm đường quê
Nên vội vã mở cửa hồn hớn hở
Nào ngờ đâu gió thổi nẻo xa về
Con đường cũ đã quen bàn chân cũ
Ấy thế mà cũng lớ ngớ chiều nay
Lũ sỏi đá lại thầm thì ủ rũ
Chắc nhớ ai nên hồn đá hao gầy
Thời khắc nào cho đường quê gõ nhịp
Mắt tình nào nghiêng vành nón qua đây
Cầu Phong Thới biết có còn bắc nhịp
Cho ai qua đượm thắm sắc xuân đầy
Chiều nay bỗng nước sông như ngừng chảy
Hàng cây buồn mong ngóng bóng ai qua
Trong hy vọng có cái gì tuyệt vọng
Cây ngậm ngùi lá rụng… hóa lệ sa
Tuyền Linh
Thứ Ba, 23 tháng 7, 2019
Tiếng Xưa

tôi về lật bóng hoàng hôn
tìm em như thể tìm hồn tuổi hoa
qua sông nhớ tiếng gọi đò
mấy mươi năm vẫn cứ vờ vật đau
tôi về tìm lại Trân Châu
bới trong tiềm thức tình đầu đời trôi
Cổ Viện Chàm(*) đã ngã màu
về đâu em hỡi bể dâu đổi đời !
tôi về ôm lấy khoảng trời
hỏi mây hỏi gió, nhắn lời cố nhân
gốc già phượng vĩ trên sân
vẫn còn nhỏ giọt lệ thầm đơn phương
tôi về đứng giữa sân trường
nghe con ve nhỏ thân thương gọi hè
níu thời gian để lắng nghe
guốc ai gõ nhịp mà se sắt lòng
tôi về cõng phận long đong
hóa thân cỏ dại nằm hong sân trường
im nghe từng bước yêu thương
tiếng thời gian gọi nghe chừng xa xăm
tôi về tìm cuộc trăm năm
cây đa bến cũ khuất tầm nhân gian
câu thơ chừ đã lỡ làng
nghe trong tiền kiếp võ vàng tiếng xưa
Tuyền Linh
2005
( * ) Cổ Viện Chàm - nhà lưu giữ các tượng cổ Chiêm
Thành tại Đà Nẵng.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)