Sưởi Vần Thơ Lạnh
Thềm
khuya yên ắng tư bề
Bỗng
dưng gió lộng thổi về phố đông
Nửa
hụt hẫng, nửa chờ mong
Gở
tờ lịch cuối, tính xong sổ đời
Bể
sầu, bể khổ mù khơi
Cõi trần lạc bước, chơi vơi cõi buồn
Bóng
trăng lẩn khuất màn sương
Hồn
se se lạnh, tiếng buông thở dài…
Thời
gian như cánh vạc bay
Đường
mây vô tận, tháng ngày đi hoang
Gió
ơi chở mộng đêm ngàn
Chở
mơ ngập lối, vườn tràn sắc xuân
Đường
đời mỗi bước trầm luân
Ngàn
thu lá phủ dấu chân ngập ngừng
Bao
mùa tuyết đổ chẳng ngưng
Tình
ơi, sưởi ấm mỗi từng cánh thơ…!!
Yên Dạ Thảo
26/12/2015*****
(Phỏng theo bài thơ Sưởi Vần Thơ Lanh
của Yên Dạ Thảo)
Thềm Đông
Buồn
trông băng giá ngút ngàn
Trăng
mờ, khói quyện, hương tàn thềm đông
Cành
trơ nhớ, cội se lòng
Trái
tim bóng lá nằm trong phận người.
Là
sông lạch, bãi trầm khơi
Lung,
ghềnh, thác, động đầy vơi ngọn nguồn
Nắng
phơi lạnh, chập chùng sương
Nợ
duyên thì ngắn, tình vương cứ dài.
Buồn
trông theo cánh nhạn bay
Buông
lơi một tiếng thở gầy treo nghiêng
Dấu
chân lún gởi ven triền
Thời
gian là bụi tro tìm lửa xuân.
Về
đâu cuối nẻo gian truân
Cuộn
tơ rối thả, rưng rưng khóc cười
Tàn
đông trắng phủ dốc đồi
Một
cành hoa thẹn, một chồi trêu duyên.
Phong
Tâm
31/12/2015