Em tôi cô gái miền quê
Ngây thơ duyên dáng nết na dịu hiền
Nữ sinh chăm chỉ sách đèn
Bạc Liêu đất ruộng nước phèn nắng mưa
Gặp tôi người lính phương xa
Vì yêu, em đã ngọc ngà trao duyên
Tôi đi chinh chiến triền miên
Em ngồi tựa cửa niềm riêng vơi đầy
Đêm về nhìn ánh hoả châu
Chắp tay khấn nguyện tuyến đầu bình an
Lệ thầm từng giọt chứa chan
Con thơ trở giấc, dạ càng nhớ anh
Bao năm khói lửa chiến tranh
Âm thầm chịu cảnh gối chăn bẽ bàng
Xa tôi sầu khổ em mang
Người chinh phụ vấn khăn tang là thường
Thân trai xác gửi sa trường
Bọc thây da ngựa là đường nam nhi
Thương em lứa tuổi xuân thì
Lửa binh cam chịu làm người vọng phu
Chuyện xưa chàng trấn biên khu
Để người chinh phụ mịt mù ngóng trông
Trãi bao dâu bể chất chồng
Tuổi về chiều vẫn mặn nồng ái ân
Bốn ba (43) năm chợt thấy gần
Thì ra mình đã nửa phần đời nhau
Tóc xanh dù có phai màu
Nhưng tình yêu vẫn ngọt ngào lên ngôi
Tang điền thương hải nổi trôi
Cuối đời mình vẫn lứa đôi vẹn nguyền
Tạ ơn Bà Nguyệt xe duyên.
Đặng Hoàng Sơn