Rồi
thì thu cũng đi qua
Cuối
cùng chiếc lá cũng là đà rơi
Gió
xua sợi nắng lưng trời
Lay
hoa tuyết rụng đầy vơi nẻo đường
Chiều
rũ bóng … hoàng hôn sương
Phố
khuya lạnh vắng hiên vườn lạnh hoang
Thời
gian lặng ... tiếng đêm tàn
Ta
ru ta giấc muộn màng vào mơ
Đưa
hồn lạc bước cõi thơ
Nửa
êm ả mộng, nửa vu vơ buồn
Hương
tình ngào ngạt thơm hương
Xuân
xanh hạ nắng, thu nhường đông sang
Đường
về cõi thực thênh thang
Tuyết
sương trải lối mênh mang nỗi lòng !...
Yên
Dạ Thảo