buồn tay rải giọt đàn ngân tiếng tơ trầm bổng chẳng gần gũi xuân đàn trầm réo rắt thanh âm sao câu Tống Biệt cứ thầm thì rơi tay đưa mười ngón bồi hồi mà như đưa rượu kề môi ngậm ngùi giọt đàn rụng xuống lòng tôi thấm sâu tỳ vị thốt lời vô ngôn niềm xưa như chẳng cạn mòn vẫn nguyên thác lũ, vẫn dồn bão giông hình như có tiếng thì thầm thì ra nỗi nhớ ra sông ngóng đò tiếng lòng trầm tích bến xưa bao giờ mới được quật khai trao tình nghe đời cứ mãi là đêm giọt đàn xuân rụng bền thềm ngẩn ngơ Tuyền Linh
Tôi đi về chỗ đứng Nơi dấu cỏ sương nằm Em lần qua chỗ tới Nắng chiều vỗ ngực đêm Trăng mười hai vắng mặt Đêm cuối chờ chia tay Tiếng đầu ngày rớt xuống Giao giờ vỗ cánh mai Ấm lòng trong se lạnh Ngọn Tết vắt cành Xuân Xin hỏi luồng gió mới Có chở hương theo cùng Tôi nhìn môi hoa nở Nhận ra lòng mật tươm Em nhìn ánh sương đọng Phát ra vầng kim cương. Phong
Tâm 22.12.2021