buồn tay rải giọt đàn ngân tiếng tơ trầm bổng chẳng gần gũi xuân đàn trầm réo rắt thanh âm sao câu Tống Biệt cứ thầm thì rơi tay đưa mười ngón bồi hồi mà như đưa rượu kề môi ngậm ngùi giọt đàn rụng xuống lòng tôi thấm sâu tỳ vị thốt lời vô ngôn niềm xưa như chẳng cạn mòn vẫn nguyên thác lũ, vẫn dồn bão giông hình như có tiếng thì thầm thì ra nỗi nhớ ra sông ngóng đò tiếng lòng trầm tích bến xưa bao giờ mới được quật khai trao tình nghe đời cứ mãi là đêm giọt đàn xuân rụng bền thềm ngẩn ngơ Tuyền Linh