Thứ Năm, 4 tháng 6, 2020

Mưa Quên Mùa
















Tháng hạ nhiều khói mây
Mưa trút ngược về trời
Không buồn rơi xuống đất
Mà xô nghiêng lòng người

Mỏi đợi mắt mòn trông
Lưỡi lá vàng khô khát
Ơi tình nước tình sông
Có nghe mùa nắng rát

Đất hằn khe rãnh nứt
Biển mặn ngấm vào tim
Bờ cây chờ chết đứng
Không về một cánh chim

Đêm nằm mơ không ngủ
Tìm vui như bóng mờ
Chợt thấy vầng trăng khuyết
Nắng đốt tan màu thơ

Mùa mưa còn nhấp nhứ
Như cô gái ngượng ngùng
Sau cánh màn buông rũ
Trêu giọt đời nhớ nhung

Phong Tâm
25.05.2020

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

Bún Riêu




(Lưu bài viết từ FB)

Ngày xưa trên đường Võ Tánh, gần chân cầu Bà Điều có quầy “Bún riêu Bà Cả” khá nổi tiếng trong xóm nầy và các xóm lân cận. Mỗi buổi trưa, trước cổng nhà của ông Phán Nuôi,  bà dọn ra một nồi soup riêu cua với cà và dầu điều đỏ, nồi bún riêu trông thật hấp dẫn! Trên bàn bà bày một thau bún, rau muống chẻ, chanh, ớt, hành, ngò gai và hủ mắm tôm!

Bà Cả là người miền Bắc di cư vào Nam vào năm 1954, món bún riêu của bà nấu theo kiểu truyền thống nên rất ngon, không giống như bún riêu ngày nay là cho thêm giò heo, huyết heo, đậu hủ … tùy theo chế biến của người địa phương.

Mùi thơm bún riêu của bà Cả không cầm lòng được các chị em có tâm hồn ăn uống nhất là một số nữ sinh của các trường trung học ở quanh phố. Tôi và các bạn học cùng khóa cũng không ngoại lệ!

Nhớ lại năm 1972, tôi cùng gia đình đi Đà Lạt thăm bác sui gia và thăm gia đình của một người chị.  Bác sui nấu một nồi bún riêu mời gia đình chúng tôi ăn trưa, tuy là mùa hè nhưng trời Đà Lạt lành lạnh được thưởng thức một tô bún riêu nóng, thơm ngon và cay, không gì tuyệt vời bằng!

Bún riêu của Bác nấu có hương vị khác với bún riêu của bà Cả, tôi hỏi bác:

-    Ở Đà Lạt mình không có đồng ruộng phì nhiêu như miền Tây nên sẽ không có nhiều cua đồng thì sao bác làm được riêu?

Bác cho biết là bác dùng tôm khô ngâm nước, rồi cho vào cối giã nhuyển, sau đó cho riêu tôm vào tô hột vịt hay hột gà đánh tan, trộn đều, múc từng muỗng nhẹ tay thả vào chảo với ít nước soup, khi riêu nổi lên thì vớt từng ván riêu cho vào nồi soup lớn! Nghe cách làm thật dễ dàng nhưng thời ấy tôi không vô bếp nên không có cơ hội để nấu thử.

Năm 1980 ba anh em tôi đến định cư ở một thị trấn nhỏ khá xa thành phố Toronto, thỉnh thoảng ông bà bảo trợ chở chúng tôi đi Toronto mua một ít thức ăn và gia vị trong các siêu thị Á Châu.  Thời gian ấy chưa có hàng nhập từ Thailand như bây giờ, vì thể khi chúng tôi có thèm ăn bún riêu cũng không có đủ nguyên liệu để nấu.

Một năm sau, gia đình tôi dời về Toronto sinh sống,  khá lâu ở Toronto mới có siêu thị Vietnam. Hai chị em tôi thật vui khi thấy trên kệ tủ họ bày bán các hộp riêu cua và riêu tôm của Thái, có cả mắm tôm. Hai chị em mua đủ nguyên liệu mang về nấu một nồi bún riêu cho cả nhà thưởng thức, tuy thời đó dùng bắp cải thế rau muống chẻ nhưng ăn cũng khá ngon .

Thời gian đầu tôi nấu bún riêu rất đơn giản, chỉ cho tôm khô nấu với nước soup và riêu cua trong hộp. Đôi khi không có riêu hộp sẳn trong bếp thì tôi nấu theo cách của bác sui nhưng tôi cho thêm mộc heo trộn với cọng hành lá băm nhuyển và tiêu, đôi khi tôi cho thêm nấm mèo vào mộc . Tuy không là món bún riêu nấu theo kiểu truyền thống nhưng hương vị cũng rất thơm ngon bên cạnh dĩa rau ghém đủ loại.

Như Mai