Có phải anh hờn tim nhuốm đau
Tình
xa tình cách tình phai màu
Vần
“yêu thương” viết rã rời nét
Để
mắt hạ sầu nhỏ lệ đau!
Có
phải anh hờn nên tắt nắng
Xua mây lùa gió ngả nghiêng chiều
Xô
hoa cánh mỏng trên cành hạ
Mưa
vỡ hạt buồn rơi hắt hiu
Có
phải anh hờn dệt úa thơ
Thôi
ôm gối mộng dệt mong chờ
Ngưng ru điệu nhớ đêm cô quạnh
Không gọi tên người thơ lúc mơ
Có
phải anh hờn … phong kín tim?
Không
vu vơ mộng không đi tìm
Tình trong cõi thật bến đời tạm
Tìm vớt trăng mơ vỡ lặn chìm!
Tìm vớt trăng mơ vỡ lặn chìm!
Yên
Dạ Thảo