Bóng chiều sợi nắng bâng khuâng
Sông thương cánh gió đầu xuân thổi về
Thơ ai dạt bến đam mê
Khơi mầm hoa mộng tràn trề sắc hương
Đừng đem xuân thả sông buồn
Để hoa héo lả, sầu vương vấn sầu
Đừng làm trăng khuyết thêm sâu
Để ta và bóng bên cầu lệ rưng
Tình ơi, nếu đến thì đừng
Làm xuân thổn thức, ngập ngừng bước chân!
Yên Dạ Thảo
09/03/2015
****
Trăng Ơi!
Trăng vờn sông nước bâng khuâng
Có bao lượn sóng tình luân lạc về
Tiếng thơ trầm giọt sương mê
Từ hoang sơ gởi duyên thề đọng hương
Trăng ơi, đừng rụng xuân buồn
Người trên bến đợi thầm tuôn ngấn sầu
Hãy rơi vào giếng tim sâu
Kết thành ánh ngọc trong màu mắt rưng
Trăng ơi, đã hẹn xin đừng
Bỏ chiều xuân vỡ trên từng dấu chân.
Phong Tâm
10/03/2015
****
Bâng Khuâng
Nắng chiều gợi những bâng khuâng
Bầy chim chíu chít gọi xuân đang về
Ta ngồi tìm lại ngây mê
Đọc thơ nhớ mãi mặn mà dáng hương
Mong ai đừng để hoa buồn
Kẻo xuân lạc hướng mang lên vết sầu
Mong đời không vướng vũng sâu
Kẻo ta hụt hẫng nỗi lòng rưng rưng
Thơ gieo mấy đoạn thơ đừng
Tình theo muôn thuở tình dừng dấu chân
Đỗ Hữu Tài
10/03/2015
****
Lúc Xuân Vừa Về*
Mưa phùng khắc-khoải buâng-khuâng
Giọt chia-ly rớt lúc xuân vừa về
Người đi cởi bỏ muội mê
Vào miền thanh-tịnh tràn trề khói hương.
Bỏ sau lưng vùng trời thương
Những đôi mắt lệ đẫm vương nỗi sầu
Từng cơn đau thắt đậm sâu
Con đường sinh tử cơ-cầu lòng rưng.
Lâm râm lời nguyện xin đừng
Rời xa! Người hởi! Hãy ngừng dời chân!
Anh Tú
13/03/2015
*Mượn vần thơ Ngập Ngừng Bước Xuân của Yên Dạ Thảo