Mỗi độ xuân về bên gió đông
Sợi thương, sợi nhớ thắt se lòng
Sao nghe ray rức hương tình cũ
Một thuở cùng ai tạc chữ đồng
Tình đã xa rồi trong khoảng không
Từ em ngày ấy bước theo chồng
Yêu thương vụn vỡ pha màu nắng
Từng bước em trên xác pháo hồng
Dòng nước buồn tênh suôi cuối sông
Thương người lẻ bóng mắt mờ trông
Thuyền hoa xa khuất vào quên lảng
Sao mãi vơi đầy thương nhớ mong
Xuân đến bao lần trên lối mộng
Anh còn mãi nhớ khối tình trong
Sông xưa rả rích sầu thương khúc
Gợi nhớ tình em tận cõi lòng
Lạnh bến sông xuân thấm lạnh đời
Chiều tàn soi bóng một mình tôi
Thuyền ai lơ lửng lần xa bến
Dòng nước vô tình lặng lẽ trôi
Viễn Phương