Em cứ mơ đời vốn rất thơ
Vần thơ dệt bởi những mong chờ
Bên trời hoa nở hay trăng nở
Cũng vẫn là thơ trọn ý mơ
Em biết không trời bát ngát sao
Có ai đang đứng tựa phương nào
Nhớ em lặng lẽ tình vương lẽ
Đợi bóng xa về môi mắt trao
Em hãy mơ dù mộng có run
Có nghe nao nức buổi tương phùng?
Có nghe dào dạt ngàn tia nắng
Một phút trao buồn riêng nhớ chung ..?
Em biết không dù mộng xác xơ
Thì thơ muôn thuở vẫn là thơ
Và em muôn kiếp là em của
Những đóa hoa nồng lấp lánh tơ …
Nhược Thu