Anh là gió mơn man làn tóc rối
Là mưa rào đưa lối trên mắt nai
Là sương mai phong kín bờ vai mềm
Là nắng đổ êm đềm đôi chân sáo
Anh là biển ru thuyền tình trên biển
Sóng rì rào như kinh điển trùng khơi
Là một nơi khép lại những mong chờ
Bên ghềnh đá bến bờ thuyền ghé đến
Anh là suối tự tình kêu róc rách
Là nghìn đời không cách biệt vầng trăng
Ngọn hoa đăng gần gủi chú nai vàng
Như làn gió nhẹ nhàng ru rừng lá
Anh là ai chỉ cần một người hiểu
Là bốn mùa phơi phới trong tim ai
Hay hoa mai ướm nhẹ trên tay ngà
Nhưng mãi mài đậm đà bên vườn mộng
Đỗ Hữu Tài