Thơ: Khúc Giang
Bán bưng, buôn gánh chưa từng trãi
Bờ vai gầy mẹ phải gánh gồng
Dầm mưa dãi nắng cũng không
Nhưng làn tóc sớm điểm sương bạc màu
Bao niên trường thương đau, cực khổ
Tử biệt sinh ly số kiếp người
“Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu đời đắng cay” (*)
Con đau, suốt canh dài mẹ thức
Bước đầu đời, mẹ dắt mẹ dìu
Khi người đến tuổi về chiều
Con không kề cận nương dìu sớm hôm
Mông lung, trước đường cùng lo ngại
Mối sầu giăng ngập lối con đi
Thời gian nhuộm tuổi xuân thì
Mẹ thời an giấc, biệt ly nghìn trùng
Giờ đây con ngại ngùng, chùng bước
Bao lần sai-thác trước chữ “thương”
Bề trên xin vạch hướng đường
Cho con sáng suốt tỏ tường lối đi
Khúc Giang
(*) Ca Dao