Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

Nồi Canh Rau Choại

Kính dâng Mẹ và Ba

Thương mẹ theo về trong cõi nhớ
Đưa con đi suốt quãng đời buồn
Những đêm không ngủ trăng vời vợi
Nghe buốt lòng từ những giọt sương

Chiều qua con nấu canh rau choại
Với mớ tép riêu, cá bống dừa
Màu tím nồi canh thân thiết lắm
Tím màu mực tím tuổi thơ xưa

Khói ngọt ngào quanh ngọn lửa thơm
Nghe từng nỗi nhớ trộn trong cơm
Nhớ lời mẹ nói – canh rau choại
Cơm trắng chan màu tím nhớ nhung

Yêu chồng, mẹ trắng lưng lòng mắt
Hôm sớm vì con nỗi nhọc nhằn
Nắng chợ, mưa đồng thay phấn sáp
Kết se tình mẹ đẹp thôn trang

Ba đi, mẹ sống âm thầm quá
Ấp ủ đàn con, ấp ủ lòng
Lá đổ bao mùa sầu lặng lẽ
Mắt người thiếu phụ mãi trông chồng

Đêm đêm thức trắng đợi đêm tàn
Tháo cuộn tơ lòng chỉ rối hoang
Khâu vá chưa liền thân tấm áo
Chợ chiều, chợ sớm mẹ còn mang

Bạc tiền dành dụm con ăn học
Mẹ có buồn đâu cảnh túng nghèo
Vì nhớ, vì thương, thành bổn phận...
Tóc thời gian nhuộm, mắt chìm sâu

Ba còn nuôi mộng... phong trần mãi
Con biết người đâu nỡ phụ phàng
Yêu mẹ, nhưng “tình người nghệ sĩ ”
Gởi theo sông núi gió mây ngàn...!

Mẹ sống âm thầm bám đất quê
Hái từng cọng choại lá non se
Nồi canh tím mãi màu thương nhớ
Chốn cũ người chưa hẹn buổi về

Mây tím chiều nay lại tím nhiều
Bằng lăng rụng tím đất xanh riêu
Nồi canh rau choại long lanh tím
Cả khói hoàng hôn cũng tím theo ...

Phong Tâm
Tháng Tư -1973