Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015
Quê Mình, Quê Người
Hơn nửa đời người sao chẳng quên,
Bao ngày viễn xứ lệ sầu hoen,
Trên đường phố ấy, người xa lạ,
Mà vẫn đi tìm một thoáng quen.
Tóc đen xen lẫn tóc vàng, nâu,
Da trắng làm sao trộn lẫn mầu,
Tiếng nói đâu còn mang âm hưởng,
Ngọt ngào, tâm tưởng điệu ru mau.
Hai lần mưa nắng của quê xưa,
Chỉ thấy nơi đây có bốn mùa,
Xuân đến, hạ sang, thu ảm đạm,
Đông tàn buốt giá, lệ tràn đưa.
Vọng cố hương hoài, ôm luyến thương,
Về thăm quê cũ lắm sầu vương,
Cảnh đấy người đây, còn đâu nữa,
Ngậm ngùi tìm lại chút dư hương.
Lê Thân Hồng Khanh
****
Dư Hương
Ly hương khắc khoải làm sao quên
Thổn thức ngày đêm mắt lệ hoen
Nước thịnh đông vui, nghe khác lạ
Quê nghèo tĩnh mịch , thấy thân quen
Bóng nhỏ bà tôi vận áo nâu
Chăm lo vườn tược hoa muôn màu
Quan tâm cây trái người sau hưởng
Con tạo xoay đều tích tắc mau
Ông tôi dầu dãi ruộng nương xưa
Áo vá sờn vai đã mấy mùa
Còm cõi, u buồn, tâm lãnh đạm
Tận đời, từ biệt : mưa tiễn đưa
Bầu bí không thương, ai sẽ thương ?
Tình cảnh trần ai sao khó vương !
Đàn khảy chiều nay chùng nhịp nữa
Thêm đời lận đận ,,,buồn hoài hương !
Hoành Châu
27/03/2015
****
Buồn Viễn Xứ
Lặng lẽ dòng đời quên nhớ quên
Ấm no, cơm áo, lệ buồn hoen
Quê người, đất khách, tình hoi hiếm
Viễn xứ mươi năm chưa hẳn quen
Mẹ già trong chiếc bà ba nâu
Sương gió, nắng mưa che mái đầu
Vất vả đời cha hừng sớm tối
Tuổi người theo cánh gió qua mau
Xuân về, vọng nhớ lại xuân xưa
Hạ đến không ve phượng đón mùa
Thu nhuộm cành trơ màu lá úa
Đông về cánh gió lạnh lùng đưa
Chiều quê êm ả dòng sông thương
Áo trắng học trò, tình vấn vương
Xóm nhỏ, người xưa, đường phố hẹp
Biệt ngàn thẫm nhớ đất quê hương!
Yên Dạ Thảo
29/03/2015
****
Có Góc Trời Để Nhớ
Nửa thế kỷ hơn chẳng thể quên
Dù xa kỷ niệm nhuốm hư hoen
Dọc đường phố cũ từng ghi dấu
Dưới những hàng cây một thuở quen.
Nón lá áo dài đôi mắt nâu
Bím nơ cột tóc mượt mà mầu
Líu lo rộn rã giờ tan lớp
Đâu đó hai người cố kiếm mau.
Thương quá khung trời thành phố xưa
Ngôi trường trãi nắng mưa hai mùa
Cầm dù đứng ngóng chờ mong đợi
Để trọn một ngày được đón đưa.
Từ dạo… đoạn lìa chuyện mến thương
Người yêu, non nước …những tơ vương
Xót xa bỏ lại khi ly xứ
Lòng chỉ chứa tình hoài cố hương!
Anh Tú
30/03/2015