Em đến từ trăng non
Từ một buổi sớm mơi, đôi bờ sông mấp mé
Từ dòng ngược lùi xa, nắng nghiêng dài qua cuối bãi
Từ ra về khi con nước mới nhửng lên.
Anh đi qua bóng chiều muộn trên sóng nhuộm thời gian
Một chiếc xuồng với những lá be mỏng nhỏ
Cắm sào bỏ quên
Mối tình non, đẹp như trăng mới mọc
Như nụ hoa hé nở thơm cành
Lần đầu tiên, cũng chỉ một lần cầm bàn tay ấm
Nghe sóng lòng trào dâng
Em cảm được và anh nhận biết
Hai trái tim mình đập
Nhan sắc em tập làm thiếu nữ
Anh học bài quân tử dạy đàn ông
Dòng máu trong ta, còn hơi thở đất phương Nam
Chảy qua đường tim cao thượng
Tôn trọng tình yêu từ những lá mầm.
Đọc câu thơ:
"Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp khi hãy còn dang dở"...(*)
Tôi đi rồi
Em nhìn theo bỡ ngỡ
Bước sau dấu xe lăn, cúi mặt, bóng xa dần!
Thời gian dài với tôi có lúc quên lúc nhớ...
"Hai mươi bốn năm sau
Tình cờ gặp lại nhau"
Như bài thơ "Tình già - Phan Khôi" một thuở
Em chợt biết và tôi chợt hỏi
Ôi, cái đẹp?
Phải chăng chỉ có trong tình cao thượng!
Phong Tâm
17/03/2015
------------------------
(*) Thơ Hồ Dzếnh
* Hai câu cuối có sự góp ý của Hàn Vĩnh Nguyên