Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016

Kiếp Lá

Ta về nhặt lá vô ưu lại
Gom chút tình riêng đã lỡ vàng
Em gói trong thơ vài chữ mẻ
Ngoài trời mưa bụi mãi giăng giăng

Lá ướt hay khô đời vẫn ướt
Hoa cười trước gió cũng trầm luân
Hồn ta là cội sầu đang lớn
Em níu làm chi ướt ngực trần

Chiếc lá vẫn bay đời vẫn gió
Đường về đẫm bụi gót ai xiêu
Đời như ngọn gió mùa xoay chóng
Em trút hồn ta lá rụng nhiều

Đôi lúc muốn mình như kiếp lá
Rớt nằm trơ trọi giữa rừng xa
Gót em qua đó làm chi vướng
Cho rượu chung tình vắng kẻ pha

Nhược Thu