Đời vốn phù vân em đã biết
Vui buồn cũng giống cụm mây trôi
Nếu mây màu xám hồn da diết
Đừng để màu mây nhuộm xám trời
Đời chẳng là thơ như muốn viết
Câu thơ đôi lúc lạc vần gieo
Hờn ghen như tuyết rơi mù mịt
Sẽ đóng băng thơ giữa phố chiều
Đời ngắn như bài thơ tứ tuyệt
Em ơi đừng dệt những cung sầu
Mùa đông rồi sẽ qua đi mất
Xuân cũng bao giờ đứng lại đâu ..
Nhược Thu