Biết có được thế nầy không ?
Sớt đôi bát nước ấm lòng cho nhau
Đời toàn văn vẻ đãi bôi
Tìm đâu ra chút ngọt môi mặn tình
Ba bảy năm… vẫn một mình
Bước đời khập khiễng chênh vênh góc trời
Níu thời gian để cầm hơi
Đắng, cay, bùi, ngọt rã rời xác thân
Bắt phong trần, phải phong trần
Có, không, được, mất đã lần lượt qua
Ém đi những xót những xa
Để tìm chút nắng chiều tà thóp thoi
Tình đời bạc trắng như vôi
Sau cơn mê ấy là hồi oán ân
Phong trần hoàn lại phong trần
Vần thơ nhịp thở vẫn nằm chơi vơi
Một trăm năm là hết đời ?
Còn bao năm nữa xa rời nỗi đau
Cho thơ ngậm chút ngọt ngào
Cho tôi thôi hết gầy hao tuổi trời
Tuyền Linh
2012