Trăng bỗng dưng mờ sau áng mây
Như bóng em buồn đêm cách biệt
Buồn nào vò võ giữa đêm say
Em ơi trăng lạnh vì đơn lẻ
Anh lạnh vì nhau cách biệt mù
Trăng của trần gian tròn trịa sáng
Em buồn nên nó bỗng nhiên lu
Em ơi đừng để trăng đêm khóc
Giọt lệ thành sương ướt đẩm hồn
Ướt cả vần thơ vừa mới dệt
Và còn ướt đẩm nụ môi hôn ....
Nhược Thu