Chiều Thu Buồn Nhớ Quê Hương
Cúc, đào khoe sắc thắm bên song
Gió thu mơn trớn má em hồng
Bóng chiều hiu hắt mờ sương lạnh
Thăm thẳm quê nhà dạ nhớ mong.
Thu đã về đây ngập khung trời
Lá vàng tan tác phất phơ rơi
Bâng khuâng nhìn ánh tà dương rụng
Văng vẳng đâu đây tiếng ru hời.
Thu về lất phất giọt mưa rơi
Thương kẻ ly hương luống ngậm ngùi
Dõi mắt trông vời quê thăm thẳm
Bồi hồi, nghèn nghẹn, cố hương ơi!
Nhơ nhớ quê nhà mẹ hát ru
Em thơ khe khẽ, tiếng võng đưa
Nhè nhẹ, nhịp nhàng vang kẻo kẹt
Chiều xưa nay đã tít xa mù.
Hơn bốn mươi mùa đón gió thu
Sầu giăng tràn ngập ngõ tâm tư
Thu đừng đến nữa cho lòng chạnh
Nhớ đến quê hương cảnh ngục tù.
Đặng Hoàng Sơn
*****
Thu Đã Vàng Chưa?
Em về thu đã vàng chưa
Mà sao lá đổ xếp vừa dấu chân
Xoá đi bụi đỏ tần ngần
Vờ như đi lạc đến gần bên em.
Em cong môi đỏ êm đềm
Ta chao cánh mỏng hồn mềm lao đao.
Mặt trời rực rỡ xôn xao
Trao em chút nắng của xao xuyến vàng.
Ta nghe tà áo rộn ràng
Bên con dế nhỏ kêu vang chỗ ngồi
Mặt trời rực rỡ đấy thôi
Hay màu áo lụa em rơi chốn này.
Ta leo dốc mỏi trọn ngày
Đợi em một thoáng đã đầy sát na.
Thôi thì em hay kiêu sa
Vàng như lá rụng để ta... yêu thầm.
Như Thương
*****
Thu Vàng
(Cảm tác)
(Cảm tác)
Thu vàng em mặc áo vàng
Vàng thu màu áo cũng vàng lá thu
Bên đường đất đỏ bụi mù
Đỏ màu môi đỏ, môi hôn lần đầu.
Má hồng ửng đỏ thẹn thùng
Mặt trời hồng cũng ngại ngùng chao nghiêng
Hồng trần em đẹp như tiên
Thướt tha tà áo lụa mềm phất phơ.
Muôn hoa chợt thấy ngẩn ngơ
"Hoa ghen thua thắm" thẫn thờ dáng hoa
Ve sầu bỗng cất tiếng ca
Ngợi khen em đẹp mặn mà tình thơ.
Bài thơ tình đẹp như mơ
Như màu áo lụa phất phơ rừng chiều
Chiều thu lá đổ hắt hiu
Vì em kiều diễm nên ta yêu thầm.
Đặng Hoàng Sơn.
*****
Lạc Vào Thu
Ta lạc vào thu rồi đấy nhỉ
Hay là thu lạc ở trong thơ?
Tình thu như lá phơi đầy ngõ
Nhuộm úa màu trăng buổi đợi chờ.
Ta lạc trong thơ ngày mới lớn
Nỗi buồn lưu xứ thoáng rưng rưng
Nhìn thu đi đến đi rồi đến
Hết đến rồi đi sao dửng dưng.
Em nhốt mùa thu trong mắt biếc
Hay là em nhốt ở trên môi?
Mà môi và mắt làm sao biết
Thu mới thu xưa chẳng đổi dời?
Dẫu biết hồn quê ngùn ngụt nhớ
Khói chiều vẫn quyện khóm tre xưa
Trời xa nhìn lá vàng xa lộ
Chợt thấy ôi thèm thuở tắm mưa.
Thu cũ thu nay thu lữ thứ
Tình em man mác tựa mây trời
Màu thu sao giống màu son úa
Khi lá theo dòng nước nổi trôi.
Nhược Thu
Vào Thu Bu ồn
(Cảm tác)
Thu vàng. Thắm thoát lại vào thu
Vàng thu lá đổ phủ sương mù
Hồn thơ chừng đã mù sương phủ
Vọng cố hương hề, đâu cố nhân?
Đâu cố nhân, người đã cùng ta
Từ thuở thơ ngây ngắm nguyệt tà
E ấp ngây thơ tình như mộng
Mỗi độ thu về say bướm hoa.
Hoa bướm say tình em thiết tha
Trời thu dìu dịu nắng chan hoà
Hàm tiếu môi hồng, em mắt biếc
Thu mãi muôn đời thu của ta.
Thu của ta và anh vẫn mơ
Về em, người yêu dấu ngày xưa
Hồn quê làng cũ đầy kỷ niệm
Nơi chốn đôi mình chung nắng mưa.
Chung nắng mưa tình em với ta
Bể dâu ngày ấy phải lìa xa
Anh đi em ở duyên đành lỡ
Lỡ cả đời em lệ nhạt nhoà.
Đặng Hoàng Sơn