Tình
là thoáng mộng vu vơ
Tàn
đêm tỉnh giấc buồn ngơ ngẩn buồn
Người
đi để lại chữ “Thương”
Ngả
nghiêng trong cõi vô thường thực hư
Nhạn
đưa lạc mất cánh thư
Từ
mùa thay lá sầu dư rót lòng
Thôi
thì cất lại niềm mong
Tình
ta chỉ đẹp khi còn dỡ dang!
Mặc
thu nhuộm lá úa vàng
Rơi vườn hoang lạnh trong hoàng hôn thu!
Yên Dạ Thảo