Theo ông Google trên
web thì mùa đông 2019 ở Canada chính thức là ngày 21 tháng mười hai, hôm
nay là ngày đầu của tháng mười hai nhưng ngoài trời hết mưa thì lại tuyết.
Buổi sáng mưa lạnh
(freezing rain) cho đến trưa thì tuyết rơi mù mịt với những cơn gió đông kéo dài đến gần sáng hôm sau. Tuy nhiệt độ chỉ
là - 3° C nhưng rât lạnh! Cái lạnh của
mùa đông nơi đây làm cho tôi ngán ngẫm, nhất là những ngày đi làm trong bão tuyết.
Cũng như mỗi mùa đông,
tôi thường ao ước được sớm ngày nghỉ hưu để ở nhà trốn lạnh, nhưng chờ và chờ
mài …. ! Sự chờ đợi của ngày nầy làm tôi cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp
hơn!
Mùa đông Canada kéo dài
đến trung tuần tháng ba, nhưng từ ngày tôi định cư nơi xứ nầy dường như năm nào
tuyết vẫn rơi và lạnh đông kéo dài đến cuối tháng tư. Thời tiết ấm áp nhất là trung
tuần tháng sáu đến tháng tháng chín. Thời gian “vui thú điền viên” của chúng
tôi không đầy 4 tháng.
Bước vào đầu tháng năm
thì hai chị em tôi bắt đầu gieo hạt giống, nào là cà chua, khổ qua, nào là ớt
hiểm và hột mồng tơi, nhưng rau quế, ngò ai và hành lá thì mua ở siêu thị, sau
khi lặt rau, tôi thường giữ lại cọng và ngâm trong nước cho ra rễ, đầu tháng
sáu thì mang ra vườn trồng. Thường mỗi năm, tôi mua thêm vài dây dưa leo được các nhà
trồng cây gieo sẳn hột và được bày bán trong các tiệm vào đầu mùa xuân.
Niềm vui và hạnh phúc của
các nhà nông là mùa thu hoạch, tôi cũng
không ngoại lệ! Tuy mảnh vườn nhỏ nhưng mang đến cho tôi niềm vui không nhỏ sau
những giờ làm việc mệt mỏi.
Mỗi sáng trước khi đi
làm và chiều sau khi tan sở trong những ngày không mưa, tôi thường dạo quanh vườn
một vòng, ngắm các đóa hoa tươi muôn sắc nở trong vườn, nhìn những bụi rau chen
chút lá xanh, những trái khổ qua và dưa leo lớn dần và treo lủng lẳng trên những
nhánh yếu ớt, dây mồng tơi leo hàng rào với những chiếc lá tím chen lá xanh, cây ớt hiểm ra thật nhiều
trái, những quà cà chua từ màu xanh non chuyển sang màu đỏ mọng, … nhìn thấy mà thương! Nhưng rồi cũng bị tôi
lần lượt hái xuống để nấu thành những món ăn quê hương cho gia
đình.
Tô canh mồng tơi gợi nhớ
hương vị nơi quê nhà, nồi canh khổ qua dồn tôm thịt (bên nhà thì dồn cá thác lác), tô phở thơm phức với mùi
rau quế, ngò gai và hành lá, bên cạnh những dĩa bánh xèo là dĩa rau xanh đủ loại,
những tô bún riêu với nhiều cà chua đỏ hấp dẫn, dĩa khổ qua xào nhiều màu sắc,
dĩa nước chấm với mùi ớt hiểm cay nồng, vv …
Ông xã tôi thường cười
và nói vói hai chị em tôi là “Tiền mua
rau trong siêu thị còn rẻ hơn tiền nước tưới cây!”. Tuy biết thế nhưng tôi
thấy hương vị của những món ăn được nấu từ rau quả trong vườn mình thì thơm ngon
hơn nhiều!
Bây giờ đã bước vào
đông, nhìn cây cherry tuyết trắng bám cành làm tôi chạnh lòng nhớ đến cây
cherry say trái trong năm 2018. Mùa xuân
năm nay hoa nở đầy cành, màu hoa trắng làm
đẹp một góc vườn nhưng sau những trận
mưa “vô thường” đã làm hoa úa và rơi rụng! Kết quả là năm nay chúng tôi không
được một trái cherry nào! Đành phải ra siêu thị mua về ăn.
Tôi nhớ đến cây mận được
tôi trồng cách đây hơn 15 năm, những năm đầu rất say trái, mận ngọt nên bị nhiều
đàn kiến nối tiếp bò lên cây, dần dần cây bị hư nên ông xã tôi chặt bỏ. Vì rể cây rất sâu nên không thê nào đào được tận gốc,
chúng tôi đành phải lấp đất lại. Tôi thật
vui mừng khi thấy cây đâm chồi sau nhiều năm im lìm , cành ra lá sum sê, mãi đến mùa
hè 2018 thì đơm hoa kết trái. Vì mùa hè năm nầy mưa gió nhiều nên trên cây chỉ
còn vỏn vẹn 1 trái, da màu đỏ trông rất đẹp mắt!
Ngày nào tôi cũng ra
thăm và thì thầm cùng cây, hy vọng là mình sẽ được thưởng thức trái mận ngon
giòn! Một buổi chiều sau khi tan sở về, tôi ra thăm cây như thường lệ, có ý định
hái xuống, nhưng khi nhìn lên cây thì trái mận
biến mất! Tôi tìm dưới gốc cây thì thấy chỉ còn1/3 trái bị ăn dở. Tôi đoán biết ngay kẻ hái trộm trái mận của tôi là ai! Đó là một trong những chú sóc trốn trong một góc vườn nhà tôi hoặc của
bà hàng xóm, các chú thường bị chúng tôi bắt gặp khi chúng leo rào để rình rập cây
quả sau vườn của hai bên nhà.
Mùa hè năm nay cây mận
cho ra nhiều trái hơn năm trước, nhưng sau trận bão cuối tháng tám, thì nhánh
cây chính bị gãy ngang, nhìn thấy mà đau lòng! Cũng may còn lại 1 nhánh nhỏ,
chúng tôi cố gắng dưỡng lại bằng cách thêm đất và làm cột tứ phía.
Trong vườn tôi, đặc biệt
là cây black berries (bên Việt Nam mình
goi là cây dâu tầm ăn), cây nầy đã cho tôi nhiều kỷ niệm với một người! Mỗi năm, khi nhìn cây đơm hoa kết trái làm tôi
ngậm ngùi nhớ đến ông Warner, một người bạn chung sở. Ông là người Đức, đến định
cư Canada sau khi Đệ nhị thế chiến chấm dứt. Ông là người hiền hòa, vui tính,
suốt ngày không nghe ông hát thì tôi lai nghe ông huýt sáo nho nhỏ. Thỉnh thoảng
ông kể tôi nghe thời ông còn trẻ, đời sống khổ cực khi còn ở với cha mẹ nơi vùng nông thôn nước
Đức. Ông kể đến những năm ông và vợ lập
nghiệp ở Canada, những ngày ông bắt đầu làm nghề may đồ vest cho phái nam trong một tiêm
may nổi tiếng ở Toronto, sau một thời gian thì ông chuyển qua làm văn phòng.
Có lẽ tôi là người chịu lắng nghe ông kể chuyện về
những kỷ niệm vui buồn trong quá khứ và hiện tại nên một mùa hè đẹp trời ông
mang tặng tôi vài nhánh black berries để trồng. Cây được ông cẩn thận gói vào
trong bao, kèm theo là những lời dặn cách chăm sóc cây. Tôi làm việc chung với
ông được khoảng hai năm thì ông về hưu, mùa hè năm sau thì tôi được tìn ông qua đời.
Người đã ra đi, nhưng cây black berries vẫn còn trong vườn nhà, tính đến nay cũng
hơn mười sáu năm .
Bây giờ ngồi bên song lạnh,
nhìn mảnh vườn mênh mông tuyết trắng,
tôi lại nghĩ đến Lễ Giáng Sinh cận kề, rồi
đến ngày gở xuống tờ lịch cuối để kết thúc năm 2019 . Thời gian lặng lẽ qua đi,
buồn vui trong mùa xuân hạ và thu giờ đây chỉ còn là kỷ niệm của những ngày
nắng ấm trong năm.
Như
Mai
01.12.2019