Thơ là tiếng hát
không cần nhạc
Là cả dòng sông
cuốn muộn phiền
Cuốn cả hận sầu
tuôn đáy vực
Cho hồn ta cập bến bình yên
Trong thơ có sẳn
mơ và thực
Chỉ cách đường
ngăn vách cuộc đời
Vạch mỏng như đường
biên giới vậy
Mờ như lằn kẻ giữa
son môi
Trong thơ đã có
sông và núi
Có cả yêu thương
lẫn hận thù
Có cả người đi
vào bất tận
Em chờ gì đó giữa
thiên thu ?
Trong thơ có cả
xương và máu
Xương của tiền
nhân đắp giữ thành
Máu của người
yêu em đã chảy
Cho đồng quê lúa
mãi tươi xanh
Thơ là tiếng
khóc pha vào nhạc
Hãy khóc đi em dẫu
muộn màmg
Lỡ có một lần ta
thức dậy
Không còn sông
núi để lang thang
Nhược Thu
17.08.2009