Trót
đã sinh ra phận má hồng
Đời
em luống những chuyện vui buồn
Gả
chồng khổ cực đành ôm phận
Sinh
đẻ bao lần dạ sắt son!
Thân
gái mười hai bến đục trong,
Sao
thân nhi nữ chẳng đòi bòng?
Lớn
lên nuôi dưỡng đàn con dại …
Sướng,
khổ thân em chẳng thỏa lòng!
Nhớ
thuở gặp em Xuân- Hạ nồng
Thư
đi tin lại năm năm ròng,
Đám
cưới vui mừng cùng lưỡng tộc.
Ngày
qua tháng lại cũng cam lòng!
Ba
sinh duyên nợ mình gần gũi!
Tuổi
tác giờ đây ngoài bảy mươi
Mà
mãi lo toan cơm nước mãi…
Da
mồi tóc bạc chạnh lòng tươi!
Anh
cám ơn em phận má hồng!
Trót
thân làm vợ thật lao lung
Trăm
năm duyên nợ đời ta nhỉ!
Tơ
nguyệt xe sao chuyện gả chồng?
Phan Nam