Em nói làm chi tiếng muộn màng
Để mờ phai nhạt phận hồng nhan!
Quên đi giông tố trong tiềm thức
Bèo dạt hoa trôi sống vỡ tan!
Anh biết tình ta thu chớm nở
Hồn thu quyện lá rụng bên bờ
Gió thu xào xạc lòng cô quạnh
Em để tình ta dậy tiếng thơ
Em trách làm chi đến muộn màng
Mà em mòn mỏi kiếp hồng nhan!
Anh nương cánh gió chân trời đến
Ôm ấp tình ta qua lỡ làng!
Thôi nhé em ơi! Tình diễm tuyệt!
Mong đừng hờ những ngày phai nhạt
Để rồi ray rức nỗi bơ vơ!
Em giữ cho nhau tình bất diệt!
Phan Nam