Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015
Tuyết Sương & Sương Tuyết
Tuyết Sương
Đường phố đông phủ đầy hoa tuyết trắng
Gió hoàng hôn xua vạt nắng chiều vương
Hàng cây khô run rẩy đứng bên đường
Màn đêm phủ chợt lòng nghe buốt giá!
Nhớ ngày xa bước lên miền đất lạ
Một ngày xuân, hoa lá rộ trên cành
Rồi hạ sang, thu đến, đông qua nhanh...
Thời gian nhuộm tuyết sương lên mái tóc
Có những đêm bỗng dưng buồn muốn khóc
Gió vi vu nơi góc lạnh đồi thông
Tuyết vẫn rơi, rơi hạt nhớ vào lòng
Ngàn hoa trắng giăng mịt mờ lối mộng
Chiều tháng Giêng tuyết , mưa và bão lộng
Buồn tiễn đông hay vọng nhớ nàng xuân?
Gió ngang qua, thổi cuốn sợi nắng ngần
Đêm cô tịch, trăng chìm trong sương lạnh!
Yên Dạ Thảo
(Sau ngày bão tuyết Toronto)
04/01/2015
****
(Từ Tuyết Sương của Yên Dạ Thảo)
Sương Tuyết
Ôi nhớ quá mỗi khi nhìn bông trắng
Thấm vào hồn hoang vắng chuyện tơ vương
Như khói sương phủ kín cả mặt đường
Cho ngọn cỏ trong vườn dâng lạnh giá
Em đã đến mang bao điều mới lạ
Như cánh hoa nằm vạ ở trên cành
Ta dỗ dành mà sợ gió cuốn nhanh
Ươm màu xanh trải dài quanh suối tóc
Nhìn bông trắng giữa trời như than khóc
Đông lạnh lùng là cơn lốc ngàn thông
Gió mênh mông phủ kín mộ nỗi lòng
Ôi sương tuyết bềnh bồng trong giấc mộng
Trời tháng giêng gió âm u lồng lộng
Một nỗi buồn cô đọng mối tình xuân
Hồn bâng khuâng theo giọt nhớ ngại ngần
Em là Tuyết ta cần trong mùa lạnh
Đỗ Hữu Tài
14/01/2015