Hoa đua sắc thắm tiếng cồng non cao
Cô em Sơn cước thuở nào
Làn da trắng mịn sánh vào tuyết như
Thương em nắng đổ mưa rơi
Bềnh bồng duyên kiếp quê người không quên!
Lãn Ông tuổi bảy mươi trên
Gặp người trong mộng chữ tình trăm năm!
Quá quan triệt nhĩ xích thằng
Hỡi em còn nhớ những lần dưới trăng!
Bên ngôi cổ mộ gió phăng
Áo tà gợi lại tay lần đón tay
Thân em kiếp sống đọa đày
Bên gia đình nẫu còn rày duyên quê!
Anh thời như lữ khách tê
Có câu chín đợi mười kề hương xưa
Thương em đi sớm về trưa
Một đời tần tảo lại vừa gian truân!
Lỡ thương hoa nội cỏ phường
Chữ duyên chẳng vẹn chữ tình cũng khan!
Anh về sống cảnh giàu sang
Mà em mòn mỏi ngày vàng nắng phơi
Bây giờ khác bấy khi xưa
Đố anh còn nhớ lời đưa xuống đò!
Bên sông khách đứng gọi đò
Mau mau tách bến chớ dò lạch sông ?
Bây giờ xuân nhạt má hồng
Miền xuôi biển mặn tình đồng thiên thu!
Thương em thương lắm đi thôi
Nhớ nhau lạc bước ngậm ngùi tình quê!
Phan Nam