Có
lẽ tôi qua mười tám tuổi Và
non hăm sáu chẳng còn khờ? Khi
từng ưỡn ngực, nhìn mi mắt Cứ
tưởng trăng đầy bóng nước thơ... Đất
dưới chân mình hoa cỏ dại Tôi
đi trên đó để thơm đời Bên
nầy đứng hóng bên kia gió... Có
mặt trời hừng buổi sớm mơi? Bỏ
một con đường, chôn quá khứ! “Sớm
chiều hai buổi Mẹ ngồi trông Đêm
Ba thao thức buồn không nói Nỗi
nhớ, niềm thương chất nặng lòng” Khi
tuổi đời không còn trẻ nữa Mới
nghe từng cung bậc thời gian Đất,
trời là trái tim sinh dưỡng Mới
cảm thương, giờ đã muộn màng! Nước
mắt không làm xanh ngọn cỏ Có
tâm hồn sẽ có quê hương... Mâm
đầy, cô độc khô như sạn! Tôi
mất... hơn trời rớt bụi sương. Phong
Tâm 21.4.2021