Anh ngồi cắt nỗi sầu riêng
Ghép thành chiếc lá che nghiêng phận đời
Nắng che sức nóng mặt trời
Mưa che nước gội trắng nơi em về
Che lòng trắc ẩn rời quê
Những chiều tắm mộng rủ rê bướm vàng
Mải mê lạc giữa miền hoang
Vướng mùi hương lạ bước quàng, bước xiên
Che em má lúm đồng tiền
Che đôi mắt lụa đảo điên kẻ thèm
Để còn chỉ anh với em
Mở toang niềm nhớ say men tình nồng
Sầu dư gieo ủ vườn đông
Đợi hoa gió lạnh se hồng làn môi
Khi xuân rạo rực khoe chồi
Lá duyên che mãi nụ cười thương nhau
Phạm Đức Mạnh