Xuân về lại nhớ Phương Mai
Có giòng nước chảy cỏ may cát vàng
Biển ơi sóng gọi trăng ngàn
Đưa ta lên tận thiên đàng tìm nhau
Phong ba chớ để ưu sầu
Dập dìu én liệng với câu thâm tình
Nhìn nhau đôi mắt trữ tình
Trên đồi núi đá sống mình thiên thu!
Xa xa buồm trắng mây mù
Kéo hồn lữ khách âm u trở về
Dã tràng sống kiếp lê thê
Đắp thành xây lũy sóng về tan hoang!
Phương Mai thuở ấy có còn?
Đẹp lòng du khách nước non chiều tà.
Đong đưa lăn lóc đời ta
Đi đâu vẫn nhớ trăng già quê hương.
Phan Nam
(Việt Hồng)