Bất Chợt
Ngọn bút hờn trăng không xuống mực
Lòng se để mặc giấy xuân nguyên
Tình cờ một tiếng sương trên lá
Khoảnh khắc làm nên chút nợ duyên
Thoáng Gợn
Cây đứng thẳng cảnh buồn như rũ tóc
Lá không rơi ta chưa muốn quay về
Một thoáng gợn lòng mềm như trái sữa
Trăng xuống gần hồn bỗng chảy ra thơ
Say
Gió trêu cành ngả ngớn
Ta trêu mệnh nằm dài
Tình trêu tình hỗn độn
Trăng trêu đời dở say
Lặng Lẽ
Trăng mòn dưới gốc cây đa
Thoáng xa xa nhớ tiếng gà bình minh
Mái cong vút ngói rêu đình
Cỏ hoa nhờn nhợt vô tình uống sương
Phong Tâm
23.06.1995