Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

Những Thầy Chân Đất

 













(Kính dâng hương hồn những người thầy đầu đời của tôi:Thầy Thinh, Thầy Tất và Mẹ)

Không có nhớ khi nào tôi biết đọc
Chữ a, ê của thuở học vở lòng
Cũng chẳng biết ai là thầy số một
Nên hỏi rằng: “Thầy là mẹ phải không?”
 
Mẹ mỉm cười vò đầu tôi không nói
Tay vẽ chữ “ờ” giữa trán của tôi
Mắt nhìn mẹ lòng thương cảm bồi hồi
Bèn âu yếm rúc đầu vào lòng mẹ.

Chợt mắt chạm đôi chân trần đi đất
Của mẹ tôi hôm sớm dẫm ruộng đồng
Da sờn, chai cho cây lúa trổ bông:
Công ơn mẹ làm sao con quên được!
 
Hết chữ dạy mẹ tôi buồn hiu hắt:
Không lớp, trường con đi học nơi đâu?
Liếc nhìn con thơ sáng, tối âu sầu
Lòng mẹ ưu tư từng giây, từng phút!

Ván ngựa* làm bàn, gổ thô làm ghế,
Vài trẻ con trong xóm nhỏ là trò,
Có người trai nghèo trở thành thầy giáo:
Vang vang đình làng tiếng đọc ô, o…!

Quần cụt, áo thun, đầu trần, chân đất,
Thầy kính yêu tận tụy dạy tháng ngày
Chút chữ nghĩa nhưng tình thương chất ngất:
Biếu thầy đôi lít gạo, nhận ơn dày!
 
Thầy Thinh thứ hai, thứ ba thầy Tất
Nhọc nhằn dạy tôi chữ, toán đầu đời.
Hình ảnh thân thương những Thầy Chân Đất
Ấm áp đời tôi mãi mãi không vơi!
 
Tôi may mắn nhận thật nhiều ơn sủng
Từ thôn quê nghèo cho đến thị thành
Giáo dục của bao Thầy Cô kính mến
Cả cuộc đời ghi nhớ với lòng thành!

Nguyễn Hồng Ẩn

2010

* Một loại giường ngủ bằng cây, tên gọi “bộ ngựa” gồm ba tấm gổ dày, thông dụng ở vùng quê miền Nam.