Đường về quê ngoại, xe chạy ngang qua những cánh đồng ruộng thênh thang, hai bên đường lưa thưa vài căn nhà lá nho nhỏ bên cạnh những ngôi nhà tường vôi, mái ngối khá khang trang chợt trong tôi có một chút thương cảm len vào lòng.
Mình ơi, nói nhỏ mình nghe
Người ta đất rộng, vườn kề thênh thang
Nhà tường mái ngói khang trang
Mình nghèo cửa kín, chăn màn cũng không!
Em luôn tự nhủ với lòng
Thương anh, thương cả ruộng đồng luống rau
Lều tranh mái lá che đầu
Cơm canh đạm bạc không sầu dạ em
Thuyền đời một nổi ba chìm
Khéo tay lèo lái êm đềm lặng trôi
Mai này cuộc sống như người
Trăng sao chung ngắm đừng rời bỏ em!
Yên Dạ Thảo
Mùa Hè 2012