(Họa theo vần bài Hạt Sinh Tồn của nhà thơ Phong Tâm)
Nắng Hè cháy nám da em
Dáng gầy xốc xếch, lắm lem dưới trời
Hẩm hiu mang mấy tuổi đời
Gió xô bão cuốn tơi bời đáng thương
Xót xa một cánh thiên hương
Xinh như ngọc bích bên vuông lụa mành
Nét ngài mắt phượng trong xanh
Lại mang chiếc áo không lành chưa khâu
Trời đêm thưa thớt ánh sao
Cơm thừa chưa đủ nửa bầu mơ em
Quán khuya tìm đến mon men
Lại gần thực khách lạ quen tiếng vào
Bóng em ngồi cuối hẻm sâu
Đèn đường héo hắt mái đầu nước hôn
Tiếng mưa len nhẹ vào hồn
Con tim máu rỉ đọng tồn nơi đây
Cuộc đời còn chút nắng mai,
Hay màn đen phủ đêm nầy mà thôi?
Nhìn em ai thấy bùi ngùi,
Có cho đi một nụ cười tưởng quên?
Bửu Tùng