Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Đèo Cù Mông












Đây Cù Mông núi đèo cao diệu vợi
Ta xa rồi mường tượng áng mây trôi
Bao năm qua cách biệt với cung trời
Trận chiến xa xưa oan hồn du tử!

***

Dậy đi em chớ để tháng năm trôi
Em nằm xuống bao cánh quân tan rã!
Trận càn quét lũ thực dân hối hả…
Ta bồi hồi vì đã mất em thôi!

***
Đã lâu rồi chim buồn kêu da diết
Ánh mặt trời le lói chiếu Cù Mông
Những năm xưa lịch sử chứng oai hùng
Bóng quân Chiêm đã trẩy người qua đó!

***

Đầm Thị Nại ai réo gọi quân Nam?
Xua giặc Bắc hơn một lần rạng rỡ
Ai bên thành liều thác với giang san?
Trớ trêu thay núi vọng đồn bỏ ngõ!

***

Hỡi Võ Tánh! Hỡi Tùng Châu bất diệt!
Ôi Quang Trung ! Vang vọng tiếng tung hô,
Ai trung quân? Ai tiết liệt liễu bồ?
Tay kiếm trỏ bao quân thù ngã gục!

***

Ai đuổi tàn quân tan tác núi Đền
Đất Thanh Long vẫn còn người duyên nợ
Vùng Xóm Lở đã bao phen rối gỡ….
Trả xong rồi sông núi mãi nghe danh!

***

Một lần thôi em! Cù Mông bỡ ngỡ
Anh từ Cỏ Ngựa, Em Thạch Khê ra
Điểm dừng quân trên dãy núi Sơn Chà
Cùng ngắm hoa mai…bao lần mai nở?

***

Hỡi anh hùng trong chiến trận năm xưa
Đánh phá quân thù! Giặc Pháp ai ưa?
Diệt bọn vô thần, một loài sói dữ!
Cho dân Nam giấc ngủ được an lành!

***

Đây Cù Mông núi Đảnh cao vời vợi
Ta xa rồi ngày tháng mãi buồn trôi
Vọng cố hương! Đất Phú vẫn tô bồi…
Ôi  làng xưa tiền nhân còn réo gọi!

Phan Nam