(Từ Ai Giăng Những Sợi Tơ Vương của Yên Dạ Thảo)
Hai người mỗi một phương trời
Cuộc đời nghiệt ngã sầu ngồi bi ai
Buồng tim chứa nhớ thêm đầy
Trong khi dấu nhạn càng ngày mất tăm!
Nhiều đêm nước mắt rơi thầm
Ướp cho chuyện cũ nẩy mầm tương tư
Ước gì nhận được tình thư
Mà thôi! Người đã dời cư lâu rồi!
Nhớ làm sao tiếng reo cười
Nay chỉ nghe dế ru hời đêm thu
Rã rời hồn phách khiêm nhu
Ứa thành giọt lệ buồn vu vơ buồn!
Lệ rơi len lẩn vào sương
Giăng tơ mành chuyện tình vương thuở nào.
Duyên thơ lắm nỗi lao đao
Nửa đường gẩy đổ nhịp cầu sông thương!
Anh Tú
28/10/2015