Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

Tôi Vẫn Nhớ Quê Hương Thuở Đó!













Có một lần tắm chung dòng suối nước
Em bơi  lội tôi lùa cơn sóng dội
Bàn chân em chạm phải cánh tay mềm
Vội vàng chụp hụt, em cười khúc khích!
Thế liền tay mò mẫm nắm cát đầy
Như che đậy một chuyện vui quá gỡ !
Có lần kéo đuổi chim  trong vườn mía
Tình cờ ta lại gặp nhau đây
Chẳng hẹn hò sao anh gặp em?
Bốn mắt nhìn nhau không nói câu nào
Tay quá trớn lùa chim vào bóng tối
Cho cô đơn trút lại phía sau đồi
Hương sắc ngọt mía lau đường em gửi
Phải chăng tình cảm đó, của một thời
Tuổi thơ kia biết nói gì cho nẫu
Xé nát lòng tôi em  bỏ cuộc đời!
 Đất trời dun rủi chiến tranh tàn phá
Thân xác em nằm chết dưới hố sâu
Tôi ngẩn ngơ nhìn khói lửa mịt mù
Ai biết được con người tan trong đất
Thuở quê hương đòi đoạn chất trong tôi!      
Rồi uất ức tim ta từng nghẽn tắt
Thế cuộc đẩy đưa đâu phai quá khứ
Những ưu tư tiếp diễn tháng năm dài!
Mỗi lần qua ngõ dừng chân ngó lại
Hình dung em một thời thơ dại đó
Ai cũng nói quê hương mình quá khổ!
Đất cày lên sỏi đá ! Mãi từng năm,
nuôi sống dân làng…
Từ thuở ông cha …
Ruộng nông sâu với bao thời mưa nắng
Lúa nếp đồng vàng ngát chín mùa sang
Ai đã bảo ta quên thời quá khứ?
Nương mình qua năm tháng chiến tranh tàn
Hãy dừng lại thời gian cho nhắn gửi
Người em gái năm xưa
Hồn siêu thoát… Ta luôn hồi viễn xứ!

Phan Nam

( Nhớ Chiến Tranh Việt – Pháp  52-1954 )