Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016
Cơn Lốc Cuộc Đời
Em tôi cô gái miền quê
Sống đời cơ cực bên lề tuổi thơ
Khó nghèo che khuất trời mơ
Khi vừa lên chín bóng mờ trường xưa
Lặn ao bắt cá mò cua
Dầm mưa đội nắng lúc mùa gặt xong
Hạt rơi nhánh sót trên đồng
Em đi mót lúa mừng trông thùng đầy
Khát thèm một giấc mơ say
Nhà dừng dột nóc cơm dày nồi niêu
Đèn đừng tắt, gió chớ khều
Mùng thôi rách lỗ kẻo nhiều muỗi vô
Trăng tròn chẳng nét điểm tô
Gặp người trong xóm ngây ngô bao điều
Đời nghèo ruột xót chín chiều
Dằn lòng chôn kín dấu yêu thuở đầu
Lúa xanh khom cấy ruộng sào
Thân gầy ở đợ xiết bao nhọc nhằn
Phụ cha giúp mẹ yếu dần
Tìm cơm kiếm áo cho đàn em thơ
Những hôm mưa bão tràn bờ
Nước dâng sóng dữ xác xơ ruộng đồng
Lều tranh ngoi ngóp đứng gồng
Cái eo đeo mãi lưng ông ăn mài
Hỏi rằng nhân hoặc thiên tai?
Cánh rừng thưa lá, bóng cây ngã tàn
Rảnh tay mưa lũ ngập tràn
Trút lên thân phận cơ hàn em tôi
Vô tình cơn lốc cuốn trôi
Cánh hoa đồng nội tinh khôi một chiều
Đến nơi đô thị mỹ miều
Nào hay đất khách chứa nhiều nhiễu nhương
Hán Thành, Đài Bắc, Nam Dương
Nam Vang, Vọng Các... tạm nương một thời
Mang theo mơ ước bên đời
Kiếm tiền, một sáng thấy trời cố hương
Đàn em vơi bớt sầu thương
Bờ vai cha mẹ thê lương chóng rời
Tương lai mở lối đáp lời
Mời xây hạnh phúc bên người hằng mơ
Nào ai học được chữ ngờ
Tay đua máy móc bơ phờ ngày đêm
Gian thương muốn lãi nhiều thêm
Lợi danh át tiếng, nhận chìm, lương tâm
Ôi đêm tủi nhục khóc thầm!
Thân hờn nô lệ, hương trầm vụt bay
Vùi hoa thú tính bạo tay
"Ô sin" tên gọi ẩn bày bất công
Đường đi cạm bẫy chất chồng
Rình chờ cột đoá má hồng lầu xanh
Mua vui mấy gã vài canh
Hầu bao kẻ khác phồng nhanh rộn ràng
Bầu đau khổ, gánh bên đàng
Đâu mơ ước ấy? Bắt thang hỏi trời!
Màn đêm cuộn dáng rã rời
Mưa lùa giữa chốn trùng khơi sóng gào
Chiêm bao nghe tiếng ngọt ngào
Êm lời ru cũ dạt dào bên tai
"Con thơ cất bước về ngay
Cha già mẹ yếu mong ngày đoàn viên"
Làng quê một sáng bình yên
Bình minh trải nắng dòng kênh lối mòn
Chân mềm bóng gọi mạ non
Người xưa xóm cũ bồn chồn đợi em
Bửu Tùng
09/01/2016