Xa quê hương anh sống đời cô lữ
Hơn mươi năm nơi xứ sở hoa đào
Đất nước mình ngưng khói lửa binh đao
Đời nghiệt ngã thêm một lần biệt xứ
Ngày gặp nhau nào biết duyên hay nợ
Nơi quê người em bỡ ngỡ chưa quen
Một chiều xuân khách lạ đến bên thềm
Nghe ấm lòng tình đồng hương thăm viếng
Từ thân quen rồi chuyển thành lưu luyến
Ngày qua ngày hồn xao xuyến mộng mơ
Không mối mai hay người đến cậy nhờ
Một lá thư gởi về thưa ba mẹ
Mùa hạ đến anh cầu hôn "cô bé"
Nơi quê nhà hai họ kết thông gia
Tình em trao tựa nước ngọt phù sa
Anh đáp lại ngát hương tình biển mặn
Thời gian trôi... gối chăn êm nệm ấm
Mỗi mùa sang tình đượm thắm tim lòng
Dòng thơ em phủ tuyết trắng đồi thông
Lời anh yêu sưởi hồn thơ lạnh giá!
Xưa em nói “Nợ tình anh, em trả!”
“Nếu là duyên, anh trao cả đời mình?”
Anh mỉm cười, khẽ nói “Sẽ hy sinh ...
... để có cả
đàn con ngoan và bé!”
Yên
Dạ Thảo