Lại lần nữa đón xuân không tiếng pháo
Không thấy lân xông xáo múa ngoài đường
Tôi chỉ thấy bức tường nên ngổ ngáo
Mượn đêm đông đấu láo với miên trường
Tôi thao thức miên man cùng dĩ vãng
Nằm trong tim lãng đãng chẳng phai mờ
Nhìn bóng tối dật dờ đời di tản
Nhưng lòng tôi chưa nản chí bao giờ
Kể từ độ dấn thân làm lữ thứ
Mấy mươi năm xa xứ kiếp nặng nề
Nhìn hoa trắng ê chề moi quá khứ
Ngắm tuyết rơi mà cứ ngỡ xuân về
Tôi đã mất mùa xuân và tuổi trẻ
Chỉ còn đây quạnh quẽ những ngày dài
Tết lại đến canh bài như buồn tẻ
Nhắc nhở tôi vắng vẻ vẫn miệt mài
Em xứ Việt có thương người trai Việt
Một lần đi là biền biệt một đời
Tôi muốn nói đôi lời nhưng cay nghiệt
Mòn mỏi hơi sức kiệt ở góc trời
Tôi lần nữa đón xuân không tiếng pháo
Không thấy lân xông xáo múa trước nhà
Nhìn mây xám là đà nên lếu láo
Đón gió đông ngổ ngáo gọi xuân già
Đỗ Hữu Tài
Xuân Nhâm Thìn
01.21, 2012