(Từ Như Thoáng Mây Bay của Yên Dạ Thảo)
Ta vẽ lại khung trời đã vuột mất
Bằng cuộc đời chất ngất những thương đau
Để ngày sau giữ lại phút ngỡ ngàng
Trên trang giấy úa vàng màu nhân ảnh
Ta nhận lảnh một thoáng tình xưa cũ
Nét nhạt nhòa ủ rủ nơi phong ba
Người đã xa như ngọn gió cuối mùa
Gió hờ hững đang lùa trang tình sử
Ta chếnh choáng theo men nồng quên lãng
Nhưng cuộc tình mãi lai vãng quanh đây
Say cứ say người cứ nhớ đến người
Ôi chua xót tiếng cười sao chua xót
Ta đi mãi trên con đường vô định
Trớ trêu tình vẫn bịn rịn trong tim
Tìm dấu chim di ai biết ngày về
Ta treo mãi câu thề trong làn gió
Đỗ Hữu Tài
24.09.2013