Đường quê nhỏ đây rồi thân thiết quá 
Tiếng chim xa, đôi bướm lả trong chiều 
Cỏ hoàng hôn xanh lặng, nhạc đồng reo 
Ơi bóng cũ làm sao thương nhớ quá ! 
Đêm vội vã, trăng non về vội vã 
Ánh mắt nồng sương lá ngậm môi trăng 
Tuổi thơ em trong ngăn tuổi thơ anh 
Chiều hôn gió đôi bóng thành giọt nắng. 
“Thuở hồn nhiên, thanh xuân, thời áo trắng” * 
Mực tím còn thơm hương tóc em không ? 
Bìa vở xanh – trang ép bướm phượng hồng 
Nét lưu bút vẫn chồng tên ghép ảo ? … 
Là cánh gió ru tình hương dạ thảo 
Qua biển đời … bạc áo trở về sông 
Bến lục bình tím bãi cứ ra bông 
Tím vẫn tím trôi suốt dòng vẫn tím 
Tiếng thời gian nhẹ mà tim nhói lịm 
Lá lay qua trăng khuyết kiếm chiều tà 
Nhớ thì xa … buồn ở rất gần ta 
Nhớ vẫn nhớ, gạt buồn ra lại tiếc ! 
Phong Tâm
* Viết tiếp và trích thơ Tiếng Thời Gian của Yên Dạ Thảo